Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 105
Cả hai đến quán Ngưu Vương để ăn. Sau khi Đường Vũ Thụ quay lại với hoá đơn đã trả tiền, anh ngồi xuống cạnh Bá Kiều.
Bá Kiều đã đặt muỗng và đũa xuống bàn, cô đang bận nhắn tin với mẹ cô, nói với bà rằng cô đi ăn với bạn tối nay thay vì về nhà ăn.
Hai đùi dạng ra của Đường Vũ Thụ kề sát cô, Bá Kiều mỉm cười xoa đùi anh. Đường Vũ Thụ liếc nhìn cô, cô thậm chí còn vô lương tâm đặt thẳng chân cô lên đùi anh, mắt cá chân móc vào bắp chân anh.
“Coi chừng đấy,” anh nhắc.
“Không có ai ngồi trước mặt chúng ta cả.”
Bọn họ ngồi ở bàn cuối, đối diện với TV, ngồi đưa lưng lại với cửa nên không sợ bị thấy khi mở chân ra.
Lời vừa dứt, ông chủ bước ra khỏi cánh cửa dẫn đến bếp phía sau, liếc nhìn họ, Bá Kiều lập tức khép chân lại.
“Không phải em không sợ à?” Đường Vũ Thụ đặt tay lên cặp đùi láng mịn của cô.
“Sao anh biết ông chủ sẽ đi ra từ đằng đó?”
Cánh cửa nằm xéo về phía trước. Cô đã ngồi đây một lát nhưng không thấy ai đi vào.
Ngay sau khi ông chủ cầm nồi thịt bò bước qua, chân Bá Kiều lại quấn lấy anh, cô cười một cách vui vẻ như thể đụng vào chân anh rất vui.
Đúng là một cô gái không biết xấu hổ.
Đường Vũ Thụ không ngăn cô nữa mà chậm rãi vuốt ve đùi cô.
Đùi cô láng mịn và mềm mại, cảm giác như ngọc cừu chất lượng cao, làm người ta yêu thích không ngừng. Đường Vũ Thụ cảm thấy vậy liền chạm vào bên trong.
“Cẩn thận bị thấy đấy.” Bá Kiều nghiêng người qua cắn tai anh, cố ý cắn dái tai anh như cảnh cáo.
“Không có ai ngồi trước mặt cả.” Anh lặp lại dùng lời cô.
“Anh không sợ giáo viên gây rối với học sinh sao? Nếu bị phát hiện, anh sẽ khốn khổ lắm đấy!” Bá Kiều cố ý nghiến răng như là đe doạ anh.
“Không sợ.”
“Sao anh lại không sợ?” Tình yêu thực sự kỳ diệu đến vậy à?
Trái tim thiếu nữ của Bá Kiều lại trở thành một quả bóng hồng, mơ mộng về giấc mơ tình yêu của mình.
“Tôi chỉ dạy học kỳ này thôi.”
“C-cái gì?” Bá Kiều sửng sốt khi nghe thấy.
“Tại sao chỉ học kỳ này?” Cô lo lắng hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Không có chuyện gì cả.”
“Không có chuyện gì thì sao anh lại chỉ dạy kỳ này?”
“Tôi vốn chỉ định dạy một học kỳ này.”
Bá Kiều nhắm mắt lại, ấn lên cái đầu đau nhức.
Mặc dù người này là một học giả thiên về nghiên cứu nhưng đối thoại với anh lại như củ cà rốt và cái hố. Anh có thể trả lời bất kỳ điều gì bạn hỏi, nhưng đừng mong rằng anh sẽ suy ra ý của người khác.
“Vậy anh sẽ làm gì sau khi từ chức?”
“Tôi muốn quay lại trường tôi đã học để dạy.”
“Quay lại trường cũ của anh để dạy? Giáo sư?” Trường cũ của Đường Vũ Thụ cũng là nơi anh trai Bá Vân của cô học. Nói cách khác, anh sẽ quay lại trường đại học A?
“Tôi sẽ nộp luận án tiến sĩ của mình và sau khi lấy được bằng, tôi sẽ đủ tư cách làm Phó giáo sư.”
Bá Kiều ngồi ngây người, nhất thời cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là hết học kỳ.
Nói cách khác, thời gian cô có thể gặp anh mỗi ngày chỉ còn lại một tháng…
Họ vừa mới ở bên nhau, họ sẽ bị tách ra sao?
Bá Kiều sửng sốt, nước mắt cô bắt đầu rơi.
Cô khóc mà không có cảnh báo trước khiến Đường Vũ Thụ ngây người.
“Có chuyện gì với em thế?”
“Anh sẽ rời đi… em không được thấy anh trong trường nữa…”
“Vẫn còn hơn một tháng nữa.”
“Chỉ còn hơn một tháng thôi.”
Cô kéo lấy tay áo anh, trực tiếp chùi nước mắt nước mũi lên.
“Tôi sẽ tới gặp em vào cuối tuần.”
“Em muốn nhìn thấy anh mỗi ngày!”
Anh không hiểu được nỗi lòng của con gái, hu hu hu…