Sau Gameshow, Người Yêu Cũ Thượng Lưu Trở Lại Tán Tỉnh - Chapter 002
- Home
- Sau Gameshow, Người Yêu Cũ Thượng Lưu Trở Lại Tán Tỉnh
- Chapter 002 - Tác Phẩm Điêu Khắc Chân Dung Không Cảm Xúc
Chương 2: Tác phẩm điêu khắc chân dung không cảm xúc
Bốn năm trước.
Châu Mịch mười chín tuổi, Chu Thiên hai mươi ba tuổi.
Cuối hè, bên ngoài cung điện âm nhạc Catalonia ở Barcelona.
Bóng tối lốm đốm đen màn đêm vây quanh, mang theo không khí ẩm ướt.
Tuy rằng, đây là buổi hòa nhạc với dàn nhạc giao hưởng hoàng gia Tây Ban Nha chỉ dành cho thành viên hoàng gia, nhưng trước cổng tụ tập rất đông người hâm mộ và những tay săn ảnh chuyên nghiệp, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của một người Trung Quốc nên lao ra phía cổng như điên dại.
Tình hình đã mất kiểm soát.
Chu Thiên mặt một bộ đồ vest đen thời thượng, chân mày cao, hốc mắt sâu hút, mũi thẳng tắp, một cặp gương vàng trên sóng mũi, ánh mắt dưới cặp kính vàng không chút nao núng, đuôi mắt có tô chút màu hồng nhạt, viền môi được vẽ thẳng một đường.
Bốn năm ở đó, độ nổi tiếng vẫn như vậy.
Bất cứ ai có chút hiểu biết về âm nhạc, không ai là không biết đến Chu Thiên đáng ngưỡng mộ.
Nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu châu Á, nghệ sĩ piano, tốt nghiệp tất cả các hạng mục nhạc cụ, có sở trường kết hợp nhạc trẻ và cổ điển, tốt nghiệp chuyên ngành sáng tác nhạc của trường Đại học Âm nhạc Klee, tốt nghiệp văn bằng hai trường đại học Boston Gold về tài chính, mới hai mươi ba tuổi, anh ấy đã hai lần giành giải thưởng Golden Melody có giá trị nhất và cạnh tranh nhất tại Trung Quốc và là người dàn dựng phim xuất sắc nhất.
Không chỉ vậy, điều khiến người hâm mộ âm nhạc kinh ngạc nhất là người nhạc sĩ tài năng này không chỉ sáng tác ra những ca khúc hạng nhất mà còn mang một gương mặt cực kỳ đẳng cấp.
Có các tác phẩm âm nhạc thịnh hành khắp thế giới, Chu Thiên thờ ơ với danh vọng và tài sản, chỉ cống hiến hết mình với âm nhạc, không bao giờ xuất hiện trước công chúng. Thậm chí trên Weibo, tài khoản Studio Blue V của Chu Thiên cũng chỉ thông báo cập nhật trạng thái công việc, bản thân Chu Thiên không có bất kì tài khoản mạng xã hội nào.
Lần duy nhất Chu Thiên xuất hiện trước mắt công chúng là lần đầu tiên tại lễ trao giải cho người nhạc sĩ xuất sắc nhất. Anh ấy mặc một bộ tuxedo cao cấp màu đen, thiết kế thủ công, vuông vắn bằng phẳng, không hề có nếp gấp nào, vòng eo vừa phải, dưới cổ tay áo là chiếc đồng hồ bạch kim thương hiệu được đặt riêng. Khí chất khiêm nhường,phong thái hướng nội, từng đặc điểm đều thể hiện phong cách thượng lưu.
Anh ấy đang mải mê ngồi bên cây đàn piano, chơi thành thạo bản nhạc nổi tiếng nhất Most of light.
Đoạn phim nhanh chóng trở nên nóng hổi, Chu Thiên đã thu hút nhiều người hâm mộ với tốc độ chóng mặt, lượng người hâm mộ đông đảo không kém gì các fan hâm mộ hàng đầu.
“Quần tây âu dài, Chu Thiên ca, em có thể!”
“Đôi bàn tay của Chu Thiên không đơn giản là bàn tay mà nó như là cành liễu thẳng tắp.”
“Tài năng đỉnh cao và khí chất xuất chúng, anh trai sắp ra mắt sản phẩm mới rồi.”
Nhưng nhiều năm nay, Chu Thiên đã sống ẩn dật, hầu hết thời gian anh ấy sống ở nước ngoài, các tay truyền thông săn ảnh chưa bao giờ chụp được hình ảnh anh ấy.
Người hâm mộ tràn đến nhưng họ không nhìn thấy được khuôn mặt của thần tượng, bởi ngăn cách an ninh giữa hai bức tường người cao và vững chãi, chỉ có thể bất lực đứng nhìn Chu Thiên từ xa.
Không khí yên tĩnh, im ắng. Chỉ có tiếng kim đồng hồ, ánh sáng được chuyển sang trạng thái mờ dịu, tất cả tiếng ồn náo nhiệt đều tan biến.
“Thầy Chu, lịch trình hôm nay kết thúc, chiều mai có một cuộc phỏng vấn tạp chí, đã đặt trước 2 giờ, 8 giờ tối tham gia chương trình âm nhạc cổ điển tại Barcelona kết thúc lúc 10 giờ 30 phút.” – Trợ lý ngồi ở ghế trước, Vu Hằng đọc xong bản lịch trình trên máy tính bảng với giọng trầm và đợi một lúc, nhìn thấy đôi mắt của Chu Thiên nhắm nhẹ, liền nhẹ nhàng hạ giọng, lặng lẽ quay người lại.
Chiếc xe ra khỏi đám đông, Chu Thiên từ từ mở mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng như thể một tác phẩm điêu khắc không có chút cảm xúc.
“Theo các nguồn tin đáng tin cậy, Ông Châu, chủ tịch kiêm người sáng lập tập đoàn xây dựng Viễn Phát, đã vô tình rơi xuống từ tòa nhà vào đêm qua, thật không may…”
Khi điện thoại đột nhiên phát ra âm thanh, Vu Hằng giật mình, anh vội vàng nhấn phím giảm âm lượng liên tục, thật tiếc giọng nói người nữ phát thanh viên phát ra rõ ràng với tốc độ gấp đôi, phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Đợi đã.” – Chu Thiên liếc nhìn.
Vu Hằng: “Xin lỗi thầy Chu, tai nghe của tôi bị hỏng rồi, làm phiền…”
“Phát lại một lần nữa.” – Chu Thiên ngắt lời anh ta.
Vu Hằng dừng lại một lúc, đưa đoạn phát thanh vừa rồi trở về 0 phút 00 giây.
“Theo các nguồn tin đáng tin cậy, Ông Châu, chủ tịch kiêm người sáng lập tập đoàn xây dựng Viễn Phát, đã vô tình rơi xuống từ tòa nhà vào đêm qua, thật không may đã chết tại chỗ. Vụ tai nạn xảy ra tại cụm công trình đang xây dựng của Viễn Phát. Vụ tai nạn vẫn đang được điều tra. Sau lần kêu gọi tài trợ vốn gần đây thất bại, Châu Viễn Phát đã phá sản khi ông đang cố giải cứu công ty và các khoản nợ cao chồng chất. Một tuần trước, tòa án đã ra phán quyết chấp nhận đơn xin phá sản và thanh lý của công ty xây dựng Viễn Phát và bổ nhiệm một người quản lý mới. Đối với Viễn Phát mà nói, sự ra đi đột ngột của ông Châu là một sự tồi tệ, bước đi tiếp theo của Viễn Phát càng khó khăn hơn.
Chu Thiên cau mày, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: ” Hủy bỏ tất cả lịch trình, trở về Nam Thành.”
“Anh…Anh muốn quay về Nam Thành ư?”
Vu Hằng không phản ứng một lúc lâu.
Từ trước đến nay, Chu Thiên luôn quay về Nam Thành chỉ vì sắp xếp công việc.
Anh ta có ý muốn nhắc nhở Chu Thiên: “Ngày mai nhạc sĩ hàng đầu thế giới ngỏ lời mời ăn tối, ông Pedro người anh muốn làm việc cùng nhất, cả Halft và ông Carroll cũng có mặt…”
Chu Thiên có vẻ không quan tâm, giọng nói lạnh lùng mất kiên nhẫn: “Lời nói của tôi khó hiểu lắm ư?”
“Không…Tất nhiên là không rồi. Tôi sẽ sắp xếp.”
Nam Thành.
Châu Mịch không biết hôm nay trời sẽ mưa.
Trong lúc vội vàng đi ra ngoài, cô chỉ mặc một chiếc váy suông cổ chữ v màu trắng, để lộ cánh tay và bắp chân thon thả. Bây giờ, cô đang ngồi trên một đầu của chiếc ghế sofa trong phòng khách của biệt thự Đinh Lan ở khu giàu có của Nam Thành, chiếc váy suông khiến cô trông mảnh mai, cánh tay yếu ớt như cành liễu ngoài cửa sổ.
Đây từng là nhà của Châu Mịch.
Biệt thự nay đã đổi chủ nhưng nội thất trang trí và đồ đạc bên trong vẫn như cũ.
Mọi thứ đã khác.
Người đàn ông trung niên bụng phệ đi về phía cô, Châu Mịch nghe thấy tiếng kêu cầu thang, không đợi người đàn ông ngồi xuống, cô đặt chiếc thẻ ngân hàng lên bàn cà phê, nét mặt lạnh như ngọc, giọng điệu lạnh lùng:
“Đây là toàn bộ số tiền còn lại tôi có thể đưa. Hãy cho tôi thêm một chút thời gian.”
Năm đó, Châu Viễn Phát tay trắng gây dựng sự nghiệp, Doãn Thế Hùng đã kề vai sát cánh với ông ấy, hai mươi năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng lại hủy hoại toàn bộ công ty Viễn Phát.
Doãn Thế Hùng lướt nhìn qua thẻ ngân hàng kia, rồi sau đó từ từ nhìn qua khuôn mặt của Châu Mịch:
“Không ngờ giờ đây Châu Mịch đã xinh đẹp hơn chỉ sau vài năm, thời hạn trả nợ rất dễ.”
“Anh cho em hai sự lựa chọn.”
Doãn Thế Hùng sớm đã chuẩn bị từ trước, không do dự tiến đến trước chân Châu Mịch:
“Tính lãi theo quy định, không bớt một xu nào, hoặc em ngoan ngoãn nghe lời, anh có thể thư thả cho em một tháng được miễn lãi suất.”
Doãn Thế Hùng ngồi lại trên ghế sofa, nheo mắt, nghiêng người về phía trước đưa tay đặt lên váy đùi Châu Mịch, cố ý cọ xát mạnh.
Châu Mịch bật người đứng dậy nhìn vào Thế Hùng người đàn ông có khuôn mặt đầy thịt đang mỉm cười với cô ấy, cô đầy hoảng sợ lao ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Châu Mịch chạy một mạch thoát khỏi khu biệt thự.
Ngay cả khi cho cô ấy thêm một tháng nữa thì cô vốn không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Châu Mịch đã cầu xin sự giúp đỡ từ bao nhiêu người nhưng ai cũng từ chối cô.
Chỉ còn lại một người.
Gió cuốn những chiếc lá bay, hạt sương và mưa rơi lấm tấm khiến đường đi trở nên lầy lội.
Châu Mịch đi ngược gió được một đoạn thì chiếc váy trắng mỏng manh của cô bị mưa làm ướt, người bị mưa gió đẩy lùi ba bước rồi lùi lại hai bước, cho đến khi sau lưng có vài tiếng còi vội vã, Châu Mịch vô thức quay người lại, nhận ra rằng không biết mình đã đi đến giữa đường từ khi nào, không biết rằng có một chiếc xe đang tiến về phía cô.
Đèn pha chiếu sáng khiến cô ấy không thể mở mắt, âm thanh phanh gấp khiến cô giật mình bừng tỉnh.
Châu Mịch thở gấp, hai chân mềm nhũn ra.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước mặt cô.
Người ngồi trong xe tối đen, Chu Thiên ngồi ở ghế phía sau mở mắt nhìn, nhướng mày hỏi: “Đụng trúng người rồi à?”
(Hết chương này)
- Home
- Sau Gameshow, Người Yêu Cũ Thượng Lưu Trở Lại Tán Tỉnh
- Chapter 002 - Tác Phẩm Điêu Khắc Chân Dung Không Cảm Xúc