Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 11 - Nếu em được 100 điểm, anh sẽ cởi đồ mình
- Home
- Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi
- Chapter 11 - Nếu em được 100 điểm, anh sẽ cởi đồ mình
“… Vậy nếu em được 100 điểm thì sao?” Kiều Đình mạnh dạn hỏi.
“Thế thì cởi đồ anh.”
Hai mắt Kiều Đình trừng lớn, sự ngạc nhiên loé lên trong mắt cô.
Nếu cô đạt điểm hoàn hảo, Bá Vân sẽ cởi đồ ra?
Đề xuất này có vẻ hấp dẫn đấy.
Nói cách khác, Bá Vân từng thấy cô khỏa thân hoàn toàn nhưng cô không biết gì về anh cả ngoại trừ anh đẹp trai, có tay chân thon dài và mạnh mẽ.
Nghĩ về điều đó khiến cô bối rối.
Nếu Bá Vân cũng cởi quần áo…
Cô sẽ biết liệu dáng người anh có cân đối như cô nghĩ không.
Hehehe…
Khóe miệng Kiều Đình không kìm được mà cong lên.
“Kiều Đình.” Giọng nói giả vờ lạnh lùng của Bá Vân kéo cô ra khỏi những suy nghĩ mông lung của mình.
Giọng anh trong trẻo và giá lạnh đến mức khiến da đầu cô tê dại.
“Được rồi, được rồi…”
Kiều Đình bĩu môi xấu hổ và kéo khóa áo khoác ngoài xuống.
May thay, bởi vì trời đang trở lạnh, nên cô mặc áo ba lỗ, áo thun, váy len và một chiếc quần lót cotton dày. À, cả đôi tất nữa. Cả thảy là năm món nên có thể cởi ra được còn Bá Vân chỉ mặc một cái áo len mỏng và quần jean, có hai món đồ thôi.
Cô chỉ cần làm đúng hai câu là có thể nhìn thấy cơ thể trần truồng của Bá Vân. Hehehe…
…
Cô cởi áo khoác và tất ra, ngay lập tức thấy hơi lạnh chân.
Thân nhiệt cô luôn thấp, tay chân cũng thường xuyên bị lạnh, nên ngay khi thời tiết không còn ấm, cô nhất định sẽ mang tất vào.
Bá Vân khá hiểu rõ tình trạng cơ thể cô, nên khi cô cởi áo khoác ra, anh đã máy sưởi lên, chuyển sang chế độ ấm, luồng gió thổi đúng hướng cô.
Sự chu đáo của Bá Vân luôn khiến Kiều Đình cảm động.
“Trưa rồi,” Bá Vân nhìn đồng hồ và nói, “Anh sẽ về nhà đem đồ ăn qua nên em nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ.”
Ngay khi nghe thấy cô có thể nghỉ, Kiều Đình lập tức lấy điện thoại ra và chăm chú đọc tin nhắn.
Bá Vân liếc nhìn cô và mỉm cười, sau đó về nhà, nhận lấy bữa trưa mà mẹ anh đã chuẩn bị.
Trên khay có hai chén cơm trắng, một bát canh bí đỏ, và một dĩa thịt ba chỉ xào với bắp cải cùng đậu que.
Thấy anh bước vào, Kiều Đình vội vàng gom hết sách trên bàn sang một bên, nhường chỗ cho anh dọn đĩa.
Bàn của Kiều Đình là bàn kiểu Nhật và cả hai người đều ngồi trên sàn gỗ.
Sau khi Bá Vân bày thức ăn lên bàn, anh đặt khay sang một bên.
Kiều Đình đã đói ngấu liền cầm chén cơm lên và cho một ngụm cơm lớn vào miệng.
Cô vẫn đang lớn và là một vận động viên nên khẩu vị của cô không hề nhỏ, nhưng lượng calo cô nạp vào đều chuyển đến cơ bắp, ngực và mông. Do đó cô không cao mà lại nhỏ nhấn.
Cô có lẽ đã không cao thêm kể từ lần đầu có kinh nguyệt. Ngay cả Bá Thiên nhỏ hơn cô một tuổi còn có thể coi thường cô, huống gì là Bá Vân thường lấy vai cô làm chỗ dựa, khiến cô rất buồn rầu.
Cô đã thử chơi ở cả đội bóng rổ lẫn đội trượt tuyết nhưng chiều cao của cô không chịu tăng lên, dù chỉ một milimet. Mỗi khi ai đó hỏi về chiều cao của mình, cô chỉ có thể nói là 1m55 nhưng thực tế là 1m54,7.
“Dính cơm kìa.” Bá Vân chỉ vào má cô.
“Ồ.”
Bàn tay nhỏ đưa lên mặt nhưng không chạm đến hạt cơm, nó vẫn nằm im đó. Bá Vân liền mỉm cười, đưa tay lấy, và cho vào miệng.
Kiều Đình nhìn cử chỉ thân mật của anh, trong lòng tự hỏi mình là gì đối với Bá Vân.
Anh không tỏ tình, nên cô không thể coi là người yêu được. Chẳng phải người ta nói trên mức tình bạn ở dưới tình yêu thì không hài lòng à?
Nhưng cô thực sự không có can đảm để hỏi. Tốt nhất là nên giả ngu còn hơn nghe sự thật tàn nhẫn.
Sau bữa trưa, Kiều Đình không thể chống cự được cơn mệt mỏi ập đến liền đi lên giường ngủ.
“Heo con, ăn no là ngủ.” Bá Vân lấy sách rồi ngồi xuống cạnh cô.
“Ừ hưm…” Kiều Đình phản đối nhưng một lúc sau, anh chỉ còn nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.
Bá Vân nghĩ rằng cô đã học từ lúc sáng sớm rồi. Đối với cô, đầu óc cô có lẽ đã quá tải rồi nên anh mới để cô ngủ.
Anh trải tấm chăn bông được gấp gọn cuối giường và đắp lên người cô.
Cảm nhận được hơi ấm, Kiều Đình khịt mũi, cơ thể cô vô thức áp lại gần rồi vắt một chân qua cẳng chân thon dài của anh. Bàn tay phải đặt ngay trên vùng nhạy cảm. Anh không nhịn được mà nuốt nước miếng khi cảm nhận được sự đụng chạm, lòng bàn tay lại tiếp tục di chuyển.
- Home
- Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi
- Chapter 11 - Nếu em được 100 điểm, anh sẽ cởi đồ mình