Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 14 - Không nên mềm lòng
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng thấy một quả trứng ngỗng nằm chễm chệ phía bên phải của tờ giấy kiểm tra vẫn khiến Kiều Đình thở hắt, đầu óc trống rỗng.
Không điểm…
Chẳng phải điểm không mới khiến cô phải cởi hết năm món đồ à?
Nhưng trên người cô chỉ còn lại thứ. Da và lông có nên lột bỏ luôn không?
Bởi vì cú sốc quá mức này mà đầu óc loạn hết cả lên và cô không thể suy nghĩ thấu đáo được.
Cô quay đầu nhìn Bá Vân và trông thấy gương mặt nặng nề của anh. Đôi mắt anh hơi cụp xuống và chẳng có tia sáng nào trong đó, như một vũng nước đen, sâu hút đến mức báo động.
Phải làm gì đây?
“Bá… Bá Vân…” Cô sợ hãi gọi tên anh, nước mắt cô chực trào ra, như thể chúng sẽ rơi bất cứ lúc nào vậy.
Bá Vân thở dài.
Lông mi của Kiều Đình không còn ngăn được sức nặng của nó nữa và giọt lệ lăn xuống.
“Xin lỗi, em được… rất tệ… làm anh thất vọng rồi…”
Tiếng thở dài của anh chứa đầy ẩn ý và mong muốn Kiều Đình tự nguyện cởi đồ ra. Anh không ngờ rằng cô sẽ khóc vì cảm thấy tội lỗi, khiến Bá Vân hối hận vì đã thiết kế những câu hỏi hóc búa, để rồi cô nhận được quả trứng ngỗng to tướng.
“Chuyện này nên là lỗi của anh,” Bá Vân xin lỗi, “Đó là vì anh không nhận thức được khả năng của em khi ra những câu hỏi này, và chúng cũng quá khó.”
Kiều Đình khẽ hé mở đôi môi hồng hào và đột nhiên bật khóc.
Bá Vân chết lặng.
“Xin lỗi, em quá ngu ngốc, quá dốt nát… Huhu…”
Chết tiệt, não anh có vấn đề à? Thật là ngu ngốc khi dùng những lời chua ngoa để an ủi cô.
“Đừng khóc, là lỗi của anh.” Bá Vân đặt tay lên tấm lưng mảnh mai của cô và vỗ về, tìm kiếm một lý do để an ủi cô. “Câu hỏi anh ra ở mức độ trung học phổ thông. Em không ngu ngốc.”
“Thật sao?” Kiều Đình ngước đôi mắt ngập nước của cô lên.
“Thật đấy.”
“Em có thể làm lại bài kiểm tra không?” Kiều Đình gạt đi nước mắt vương trên má và nhìn anh đầy hy vọng.
… Anh có thể nói không không? Anh muốn cô thực hiện hình phạt khác ngoài việc khỏa thân.
Dù anh muốn nhẫn tâm từ chối nhưng ánh mắt van xin của cô ngăn anh trở thành kẻ ác.
“Vậy thì lần này em sẽ làm bài thi thật tốt và chắc chắn em sẽ được 100 điểm.” Kiều Đình thề.
Không đâu, em thân yêu, em không muốn đạt 100 điểm trong bài kiểm tra đâu.
Tận dụng các bài kiểm tra của Bá Vân, Kiều Đình tập trung vào các tờ giấy phát ra và mức độ tập trung của cô cũng tương đương với lúc cô bình chọn cho chương trình thần tượng tài năng của mình.
“Được rồi, bắt đầu thôi.” Bá Vân đưa cho cô bài kiểm tra.
Để Kiều Đình có thể lấy lại tự tin và đạt được mục đích của anh, Bá Vân đã phải đau đầu một hồi, vậy nên đề được ra rất chậm và tốn của anh gần hai chục phút…
Anh phán đoán Kiều Đình có thể đạt đến sáu mươi điểm trong bài này, chỉ vừa đủ để cởi bỏ quần lót của cô và bài kiểm tra tiếp theo sẽ là…
“Hửm?”
Anh nhìn vào bài viết của Kiều Đình, cơ thể bất giác run rẩy như thể vừa có một trận động đất.
“Nó thế nào?” Kiều Đình nhìn anh với vẻ phấn khích.
Lần này cô đã cố hết sức, sử dụng khả năng tuyệt vời của mình để tạm thời giữ chân Đức Phật, và khắc sâu những bước đi và công thức vào trong tâm trí mình. Có vẻ như các câu hỏi của Bá Vân lần này chứa đựng quá nhiều suy nghĩ để lấy lại sự tự tin cho cô nên các câu hỏi cũng đã được thay đổi một chút. Kiều Đình đã gặp vận may tốt, vì thế cô đạt được 100 điểm trong bài kiểm tra.
“100!” Kiều Đình giơ bài lên và reo hò, “Em được 100 điểm! Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào cấp hai!”
Cô muốn sung sướng chạy 3000 mét quanh sân chơi.
So với sự phấn khích của cô, Bá Vân không cười được chút nào.
Bộ đồ lót vẫn còn nguyên trên người cô nhưng anh phải cởi quần áo mình ra…
“Nhanh lên!” Kiều Đình vỗ tay to tiếng, “Nhanh lên!”
Chết tiệt!
Với đôi mắt trừng lớn đầy vẻ chết chóc, Bá Vân nghiến răng và vội vàng cởi bỏ áo len của mình. Tiếng tĩnh điện vang lên lách tách và mái tóc ngắn của anh xù lên như con nhím.
“Wow…”
Kiều Đình thốt lên khi cô nhìn vào vẻ bề ngoài gầy gò của anh nhưng thực chất lại rất mạnh mẽ.