Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 54
Trong căn phòng học tĩnh lặng, chỉ có một âm thanh duy nhất vang lên là tiếng viết chì sột soạt trên giấy.
Giáo viên dạy toán Đường Vũ Thụ bước dọc theo lối đi, đầu cúi xuống nhìn lướt qua những bài kiểm tra.
Đột nhiên, thứ gì đó bị nhét vào túi bên trái của anh. Anh bối rối cúi đầu xuống bắt gặp một nụ cười rực rỡ và một cái nháy mắt quăng về phía mình.
Và trong túi của anh là một mẩu giấy nhỏ được cuộn lại.
Anh cầm lên và mở ra nhìn. Ngay trên cùng là hàng chữ với nét nhỏ nhắn và đáng yêu:
Thầy ơi, bánh quy ngon chứ?
Hoá ra những cái bánh quy nhỏ mà anh tìm thấy trên bàn mình sáng nay là do một nữ sinh đưa cho.
Tên của nữ sinh này là Ngụy Bá Kiều, một học sinh cao nhị có đầu óc thông minh và điểm số xuất sắc, chưa lần nào rớt khỏi top mười toàn trường.
Cô không những tài giỏi mà còn xinh đẹp. Thân hình cô mảnh mai và yêu kiều với chiều cao 1 mét 68. Nghe nói năm đó khi mới vào trường, cô đã khiến tất cả nam sinh của lớp phát cuồng lên vì cô là em gái của Ngụy Bá Vân, người đã tốt nghiệp vào năm trước đó.
Hai anh em đều thông minh giống nhau và gen của họ thật sự rất tốt.
Đường Vũ Thụ bước đến thùng rác cuối phòng với một vẻ mặt vô cảm. Sau khi thả tay ra, mẩu giấy chậm rãi rơi vào thùng rác.
Ngụy Bá Kiều sửng sốt.
Anh thực sự… vứt mẩu giấy của cô!
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh quả nhiên là vị giáo viên lạnh lùng được mệnh danh là “gọng vàng áo là.”
Đường Vũ Thụ năm nay 25 tuổi, hiện tại không chỉ giữ chức vụ giáo viên dạy toán của trường Cao trung S mà anh còn đang theo học bằng tiến sĩ. Cô nghe nói anh còn viết giáo trình bài giảng cho một công ty xuất bản nữa.
Anh đến trường của họ vào năm ngoái.
Mọi năm, Cao trung S sẽ tổ chức một cuộc thi bình chọn giáo thảo và lần đầu tiên danh hiệu này không thuộc về học sinh mà bị một vị giáo viên là Đường Vũ Thụ chiếm lấy.
Kiều Đình: Đó là vì bạn trai tôi tốt nghiệp rồi. Nếu không thì còn lâu mới đến lượt thầy Đường.
Và hoa khôi trường chính là Nguỵ Bá Kiều. Khi cô đứng trên bục chờ nhận giải, Đường Vũ Thụ phía dưới khán giả ném lên một câu lạnh lùng: “Tôi không phải học sinh.” Anh dứt khoát xoay người rời đi, để lại cô một mình trên sân khấu. Với cơn gió lạnh thổi qua, điều này cũng khiến cô, người thường không để ý đến các bạn học nam và giáo viên của mình, nhớ đến Đường Vũ Thụ.
Sau đó cô bắt đầu thu thập thông tin về Đường Vũ Thụ và chỉ khi đó cô mới phát hiện ra rằng kể từ sau khi anh vào trường, nhiều nữ sinh trong lớp bắt đầu theo đuổi anh, nhưng rồi lại thất vọng quay về. Cô còn nghe nói Đường Vũ Thụ là gay. Tin đồn bay khắp trường nhưng không ai nhìn thấy người đàn ông mà anh gần gũi.
Anh luôn ở một mình và không có bất kỳ bạn tốt nào. Người ta nói rằng anh luôn ám ảnh với nghiên cứu toán học và là một tên mọt sách chính hiệu.
Ngọn núi này thật sự rất khó trèo. Cô, Ngụy Bá Kiều, sẽ quyết tâm chinh phục được anh, nếu không cuộc đời cao trung của cô sẽ quá mức nhàm chán. Cô chỉ có đọc sách và học tập suốt ngày. Dù muốn yêu đương cũng chẳng có nam sinh nào trong trường lọt vào mắt cô và chỉ có Đường Vũ Thụ mới thu hút được sự chú ý của cô.
Bá Kiều lấy điện thoại của mình ra, vào diễn đàn thảo luận ẩn danh dành cho học sinh trường Cao trung S và gõ tiêu đề: Giáo viên dạy toán vứt mẩu giấy tôi đưa. Làm thế nào để giải quyết chuyện này? Chờ giải pháp.
Vài giây sau, một đống người tràn vào khu bình luận.
-
Chắc chắn là Đường Vũ Thụ.
-
Chỉ có thầy ấy mới có thể làm chuyện đó.
-
Giấy kiểu gì cơ?
-
Lần cuối cùng tôi nướng bánh cho thầy ấy, thầy ấy đưa cho giáo viên Quốc ngữ bên cạnh ngay trước mắt tôi. Tôi không có giải pháp cho bạn.
-
Đừng phí thời gian vào thầy ta nữa, tới mà theo đuổi anh đây đi…
Nguỵ Bá Kiều nghĩ, đang là giờ lên lớp mà sao mọi người không học…
Đột nhiên, đầu cô bị vỗ một cái và cô vội vã chuyển màn hình điện thoại. Khi cô nhìn lên, cô thấy Đường Vũ Thụ nhìn chằm chằm cô với đôi mắt bất bình.
“Em không thể dùng điện thoại trong giờ kiểm tra.” Đường Vũ Thụ cảnh cáo, “Tôi sẽ tịch thu nó vào lần tới.”
“Em làm xong rồi.” Bá Kiều cầm bài của mình lên và vẫy, những phần trống của các câu đã được lấp đầy.
“Em không thể dùng điện thoại sau khi làm xong bài kiểm tra.” Anh vươn tay ra, “Tôi sẽ trả nó lại cho em sau giờ học.”
“Thầy ơi…” Cô mềm giọng, “Đừng như vậy mà…”
“Đưa nó đây.”
Thật đáng ghét!
Thật hiếm khi cô cư xử như một đứa trẻ với một người đàn ông và anh ta thậm chí còn không đánh giá cao điều đó!
Bá Kiều đưa anh chiếc điện thoại. Rồi cô nghĩ lại và cố ý chạm vào mu bàn tay anh.
Đường Vũ Thụ bị giật mình, “Tôi sẽ trả nó lại cho em sau giờ học.” Anh quay người đi và bước tới một hàng khác.
Hả?
…
Điều khiến Bá Kiều ngạc nhiên không phải là cô sẽ nhận lại điện thoại của mình sau giờ học mà là – Đường Vũ Thụ đỏ mặt ư?