Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 56
Đường Vũ Thụ cuối cùng cũng chấm xong tất cả bài kiểm tra toán, vươn tay ra và sắp xếp bài kiểm tra theo điểm số của chúng.
Có hai người đạt điểm tuyệt đối và một trong đó chính là Ngụy Bá Kiều. Nghĩ đến chiếc điện thoại màu đỏ trong ngăn tủ, anh không thể không lắc đầu và thở dài.
Cô gái này rất thông minh, nhưng cô lại lắm mưu mẹo và lúc nãy cô cố tình chạm vào mu bàn tay anh. Thật là…
Anh mím chặt môi, trong người cảm thấy có chút khô nóng.
Anh vốn dĩ là một người khó gần và những người khác đã chủ động giới thiệu anh với các cô gái khác, nhưng anh không biết làm thế nào để hoà hợp với bọn họ nên anh thích tránh xa hơn.
May mắn thay, khoa toán có ít con gái. Nhưng ai biết rằng nữ sinh trung học còn nhiệt tình, hung dữ và đáng sợ hơn cả nữ sinh đại học chứ. Lời mời và quà tặng được gửi đến mỗi ngày. Vì chuyện đã bị lộ ra, phòng kỷ luật đã nghiêm khắc cảnh cáo anh không được yêu đương với học sinh. Nếu không, anh sẽ bị sa thải.
Sao anh có thể yêu đương với nữ sinh trung học được chứ?
Chưa nói đến việc những đứa trẻ này còn nhỏ hơn anh sáu đến bảy tuổi nữa. Trên thực tế, anh thậm chí còn không biết cách nói chuyện tình yêu. Anh sẽ cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện riêng với nữ giới. Tất nhiên là vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra cả.
Anh kẹp các bài kiểm tra lại bằng một bìa hồ sơ và nhét chúng vào một hàng giấy. Sau đó anh đứng dậy đi ăn trưa.
“Thầy Đường.” Một giọng nói nhẹ nhàng và tinh tế đột nhiên vang lên từ bên trái, làm anh giật cả mình.
“Thầy Đường, thầy làm quá rồi đấy. Sao thầy dễ giật mình thế?”
Đó là Tô Quan Ninh, giáo viên dạy Quốc ngữ, năm nay 30 tuổi.
Cô ấy trông hiền dịu và nói chuyện rất nhẹ nhàng, như thể chẳng có chuyện gì kinh động đến cô ấy.
Đường Vũ Thụ đẩy kính xuống cười khan.
“Thầy Đường đi ăn trưa đấy à? Hôm nay tôi có đem dư một hộp cơm. Mời thầy ăn nhé.”
Tô Quan Ninh đưa hộp bento qua, mở nắp ra và mùi thơm lập tức bay khắp phía. Trong đó có đậu, trứng bác, nấm, bông cải xanh và thịt lợn mận.
“Cảm ơn cô.” Sau khi Đường Vũ Thụ gật đầu, anh đẩy ghế ra sau và đứng lên, “Nhưng tôi đã quyết định hôm nay ra ngoài ăn rồi.”
“Ư…” Tô Quan Ninh ngạc nhiên, “Đổi sở thích ăn trưa cũng không tệ đâu.”
“Không. Khi tôi thức dậy sáng nay, tôi đã quyết định ăn mì vào buổi trưa.” Đường Vũ Thụ nở nụ cười chân thành làm Tô Quan Ninh sửng sốt.
Khi cô thoát ra khỏi sự mơ màng của mình, Đường Vũ Thụ đã biến mất.
Đường Vũ Thụ đi theo đường tắt và định ra khỏi khuôn viên trường, đến quán mì bên ngoài gọi một bát mì Yangchun, với các món ăn kèm mì xào.
Anh không phải cố ý từ chối lòng tốt của Tô Quan Ninh, nhưng anh thực sự lên kế hoạch ăn gì mỗi ngày khi anh thức dậy vào buổi sáng. Một khi anh đã quyết, anh sẽ không thay đổi ý định.
Đi vòng từ phía sau trường là cách nhanh nhất để đến cổng sau.
Nói chung là vào giờ nghỉ trưa, không có mấy học sinh ở đây, nhưng anh nhìn thấy hai cô gái đang ngồi trước gốc cây, có vẻ như đang ăn trưa.
Đây… Sao người này nhìn quen thế nhỉ?
Anh đẩy kính xuống và phát hiện ra đó là Ngụy Bá Kiều, cô gái đã chạm vào mu bàn tay anh.
Anh đang nghĩ đến chuyện mình có nên quay lại và đi đường khác không thì anh nhìn thấy cảnh tượng ban đầu đã thay đổi. Ngụy Bá Kiều đang nằm xuống và một cô gái nhỏ nhắn khác (anh nhớ tên cô bé là Lương Kiều Đình) thực sự đưa tay ra… và chạm vào ngực của cô?
Anh có nhìn nhầm không?
Anh còn tháo kính ra, chùi mắt và thổi bụi trên tròng kính trước khi đeo vào lại.
Anh rõ ràng là không nhìn nhầm!
Hai cô gái này thực sự làm chuyện bậy bạ ở nơi công cộng và bọn họ còn đang ở trong khuôn viên trường!
Có chuyện gì với con gái ngày nay thế hả, bọn họ đều cả gan đến thế sao?
Là một giáo viên, tất nhiên anh phải chấn chỉnh lại bọn họ ngay lập tức.
Anh bước nhanh về phía trước và hét lên khi còn cách hai người họ khoảng mười bước, “Hai em đang làm gì vậy hả?”
Điều đầu tiên Kiều Đình làm, người đang chạm vào ngực của người kia, là há to miệng kinh ngạc nhìn anh. Trông có vẻ ngây thơ như thể cô ấy không làm gì sai cả.
Phải mất hai giây Bá Kiều mới đứng dậy được.
Khi cô đứng lên, Đường Vũ Thụ thấy rõ cô chỉnh áo ngực của mình, hoàn toàn không gài lại.
Sợ rằng mình có thể nhìn thấy thứ không nên thấy, Đường Vũ Thụ nhanh chóng quay đầu đi và nhìn vào bức tường bê tông của lớp học.
“Xin chào thầy!” Bá Kiều vẫy tay với anh, để lộ một nụ cười rực rỡ.
Đường Vũ Thụ liếc mắt hai lần và xác định Bá Kiều không kéo áo ngực của mình nữa trước khi nhìn thẳng về phía trước.
“Hai em,” Đường Vũ Thụ nói và bước về phía hai người họ, “Sao hai em có thể làm thế trong trường… nó đi ngược lại với nội quy của trường!”
“Bọn em đã làm gì cơ?” Kiều Đình bối rối.
“Em mới…” Đường Vũ Thụ chỉ Kiều Đình rồi sang Bá Kiều, không thể thốt lên từ ‘chạm vào ngực em ấy.’
“Nghĩ về chuyện hai đứa mới làm đi!”
“Kiều Đình đang giúp em mát xa ngực.” Bá Kiều giả vờ ngây thơ, “Bởi vì ngực của em quá nhỏ, nên em đã nhờ Kiều Đình mát xa ngực của em để nó có thể lớn hơn.”
Mát xa ngực… để làm nó lớn hơn?
Đường Vũ Thụ đột nhiên cảm thấy mình như tiến vào một vũ trụ khác, một thế giới mà anh chưa từng thấy trước đây.