Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 62
“Đoán xem.”
Bá Kiều nghiêng đầu, hơi bĩu môi, mở to mắt giả vờ đáng yêu.
Cô thực sự là một cô gái xinh đẹp. Cô đáng yêu, nhưng cô cũng có một mặt không thể tiếp cận được. Nhưng vì cô đẹp nên cô toả sáng rực rỡ. Cô như một đoá hoa sen, thầm ôm ấp tình yêu trong lòng và dám hành động.
Ngay bây giờ, đoá hoa sen này, hai tay gác lên vai anh, các ngón tay đan sau cổ anh. Đôi tay nhỏ bé mát lạnh của cô trở nên nóng như lửa đốt trên da anh. Một ngọn lửa từ cổ họng truyền xuống tim rồi xộc thẳng vào bụng anh.
Cơ thể cô áp sát người anh. Cô không quan tâm rằng anh là một người đàn ông mà ngược lại, có vẻ như cô mong đợi vào nhiều sự đụng chạm hơn.
Đường Vũ Thụ hơi híp mắt lại. Bá Kiều không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh, môi cong lên thành nụ cười như thể cô rất tự hào.
“Em và tôi làm gì cơ?”
Con nhóc này thực sự đang trêu chọc người lớn. Cô quen với điều đó rồi, đúng không?
Dựa vào vẻ ngoài nổi bật của mình, cô đang ngày càng bạo dạn hơn.
Đường Vũ Thụ tháo kính ra và trước sự kinh ngạc của cô, anh nâng tay tháo hai nút trên cổ áo cô. ‘Rầm’ một tiếng, Bá Kiều bị ép vào bảng đen.
Trước một đôi mắt đang đẹp đẽ bỗng trở nên thâm trầm u ám, trong lòng Bá Kiều xoẹt qua một tia kinh ngạc.
Cô là con mèo nhỏ trêu chọc một con sư tử.
“Đừng… Ưm!”
Môi và lưỡi anh thật tàn nhẫn. Kỹ năng của Bá Kiều hoàn toàn mất tác dụng và chỉ có thể chịu đựng một cách thụ động. Miệng cô bị áp đảo, đôi môi hồng bị chặn lại và lồng ngực cô lên xuống gấp gáp. Nụ hôn rất thô bạo và cô không thể thở được.
Váy bị vén lên và bàn tay to lớn xông thẳng đến chiếc quần lót cotton, ngón tay thon dài của anh ma sát đóa hoa ướt át.
“Đây có phải là điều em muốn không?” Cùng lúc đó, những ngón tay của anh thọc vào tiểu huyệt chật hẹp.
Bá Kiều cứng người lại.
Ngón tay của thầy… thực sự… đi vào?!
“Hửm?” Đường Vũ Thụ chọc sâu hơn.
Bá Kiều nghiến răng rên rỉ.
Đường Vũ Thụ bất ngờ xộc vào. Bên trong cô vẫn khô khốc và tiểu huyệt chưa từng bị xâm nhập rất chặt chẽ, Bá Kiều chỉ cảm thấy đau đớn.
“Đừng…” Bàn tay nhỏ nhắn vỗ lên vai anh, đau đớn hiện rõ giữa hàng lông mày tinh tế của cô.
“Không ư?” Đường Vũ Thụ đâm sâu hơn, biểu cảm của anh lạnh lùng nhưng giữa hai chân đã dựng lên một túp lều.
“Đau…” Cô đã khóc rồi.
Giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô dường như không phải là giả và sự hạn chế chặt chẽ nơi ngón tay anh siết chặt dường như có nghĩa nơi đó chưa được khai phá qua. Trong lòng anh có nghi vấn, liền rút ngón tay ra.
Khi Đường Vũ Thụ rút ra, anh quét qua hạt đậu phía trên và một cảm giác lạ lẫm bất ngờ ập đến. Bá Kiều không kìm được mà khẽ run rẩy, vô thức khép đùi lại.
Đường Vũ Thụ rút khăn tay ra lau đi vệt ẩm ướt trên ngón tay, đeo kính lên lại, anh nói khẽ, “Về nhà đi.”
Anh bình thản cầm sách trên bục lên và rời đi.
Bá Kiều chậm rãi quỳ xuống bục. Chỉ còn lại mình cô trong lớp học nhưng cô cảm thấy ngón tay của Đường Vũ Thụ dường như vẫn ở đó, sự đụng chạm của ann còn lưu lại.
Cô nghiến chặt răng.
Tại sao cuối cùng cô lại thua?
Thầy Đường nhìn như một xử nam. Theo như thông tin mà cô thu thập được, anh rất sạch sẽ. Anh chưa từng có bạn gái và cũng chưa từng ở với quả đào thối nào. Rõ ràng là cả hai người họ đều không có kinh nghiệm như nhau. Tại sao? Tại sao cô lại thua một cách thảm hại thế này?
Lẽ nào là do cách biệt tuổi tác?
Không. Cô không chấp nhận được.
Lần tới, cô nhất định phải thắng.