Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 65
“Ai đấy?” Bước chân nhanh chóng lại gần.
Anh nghe thấy giọng của giáo viên dạy Sử, Tạ Chung Dự. Nếu anh bị phát hiện nhốt trong buồng vệ sinh một mình với một nữ sinh thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được tên mình.
“Là tôi.” Đường Vũ Thụ lạnh giọng nói, “Sàn hơi ướt nên tôi bị trượt chân.”
Bá Kiều cười khúc khích trước cái cớ của anh. Đường Vũ Thụ sợ tiếng cười của cô sẽ bị nghe thấy nên anh nhanh chóng che miệng cô lại.
“Thầy Đường đấy à?” Tạ Chung Dự bước đến chỗ bệ tiểu, kéo khóa xuống và chua chát nói: “Thầy Đường, thầy phải cẩn thận vào. Nếu thầy trượt chân và làm hỏng khuôn mặt đó thì sẽ làm không biết bao con tim của các giáo viên nữ tan nát đấy”.
Nghe thấy ‘con tim của các giáo viên nữ’, mặt Bá Kiều tối sầm lại.
Có phải các cô ấy cũng thích thầy Đường không?
Mặc dù cô tự tin về chính mình, nhưng biết về sự tồn tại của các tình địch vẫn làm cho cô ghen tức.
Cô kéo tay Đường Vũ Thụ xuống rồi thấp giọng hỏi anh, “Cô nào thích thầy đấy?”
“Thầy Đường, thầy mới nói gì à?” Tạ Chung Dự nghe thấy âm thanh bên trong nhưng vì quá nhỏ nên anh ta không nghe rõ được.
Đường Vũ Thụ liếc nhìn cô rồi lại che cái miệng nhỏ nhắn của cô lại.
“Không có gì đâu.”
Anh liếc cô?
Bá Kiều lật ngược cơn ghen lại, đưa tay tóm lấy cổ tay anh rồi ấn bàn tay to lớn của anh lên ngực cô.
“Thầy và em đã làm đến mức này rồi mà thầy vẫn cặp kè với các giáo viên nữ khác?”
Mặc dù ngực của Bá Kiều nhỏ, nhưng nhờ phép thần thông của áo nâng ngực, trước ngực cô vẫn phồng lên một chút, dù phần lớn chỉ là mút đệm. Cái chạm tuy có chút mạnh bạo nhưng với một xử nam thì cũng đã đủ làm anh phun máu mũi rồi.
“Thầy Đường à, có chuyện gì với thầy thế?” Tạ Chung Dự có cảm giác mình nghe thấy một tiếng động nhỏ kỳ lạ, “Thầy bị táo bón à?”
Anh mới bị táo bón ấy!
Đầu của Đường Vũ Thụ lại nứt ra lần nữa bởi vì ngực của Bá Kiều, và trong giây lát, anh không thể phán đoán một cách lý trí rằng mình nên đối phó với Tạ Chung Dự hay Ngụy Bá Kiều trước.
Ngay lúc này, cô nàng Bá Kiều ghen tuông đã quên mất mục tiêu của việc trèo vào toilet và chỉ muốn anh cho cô một câu trả lời.
“Nói đi!” Bá Kiều tức giận.
“Thầy Đường?” Tạ Chung Dự tiếp tục hỏi.
Dưới sự tấn công từ hai phía, Đường Vũ Thụ quyết định đối phó với Tạ Chung Dự trước, còn với cô gái vẫn đang muốn đặt câu hỏi, anh chỉ áp mặt cô vào vai mình, khiến cô không thể nói được lời nào.
”Cảm ơn thầy Tạ đã quan tâm.”
Giọng điệu thờ ơ mang đầy vẻ từ chối khiến Tạ Chung Dự có chút hụt hẫng, nhưng anh ta không tìm được lý do gì để hỏi lại, đành phải nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Đường Vũ Thụ đợi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Chung Dự nữa mới thả cô ra.
Anh tưởng rằng mình sẽ vẫn thấy khuôn mặt giận dữ mà xinh đẹp của cô nhưng anh không ngờ rằng Bá Kiều, lúc này đã ngẩng đầu lên, đã nở nụ cười trở lại, bởi vì vừa rồi cô bị ép vào vai anh. Khi cô ngửi thấy hương xà phòng nhàn nhạt trên người anh, bộ não nóng đến quá tải của cô ngay lập tức nguội đi. Cô nhớ ra mục đích của chuyến đi này.
Sao cô phải ghen tị với mấy giáo viên nữ đó chứ?
Nếu những người đó đủ tốt thì người đang ngồi trong lòng anh lúc này đã chẳng phải là cô rồi!
Cô phải nhanh chóng biết được kích cỡ của Đường Vũ Thụ, nếu không chuông vào lớp tiếp theo của cô sẽ vang lên mất.
Bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng mò xuống, phủ lên háng anh.
Hử? Cái gì đây?