Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 7 - Anh trai sẽ kiểm tra giúp em (H-)
- Home
- Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi
- Chapter 7 - Anh trai sẽ kiểm tra giúp em (H-)
A a… Anh có nhất thiết phải làm vậy không?
Nơi đó…
Nơi đó cô còn chưa từng nhìn…
Cả mặt Kiều Đình đều đỏ lên như đóa hồng mỹ lệ. Ngón tay Bá Vân nhẹ nhàng cọ xát mị thịt non nớt của hoa huyệt. Chậm rãi từ hướng chín giờ, anh vuốt ve xung quanh theo vòng tròn.
Cảm giác kỳ lạ trong cơ thể Kiều Đình càng trở nên mạnh mẽ hơn…
Một luồng khí xộc lên cổ họng cô rồi bất ngờ bật ra…
“Á…”
Như một tiếng rên rỉ ngập tràn khao khát. Kiều Đình thấy cực kỳ hổ thẹn khi nghe thấy âm thanh đó. Nhưng ngay khi ngón tay Bá Vân tiếp tục trượt vào trong, cảm giác lạ lùng lại tăng vọt lên. Cô phải cắn mạnh vào môi và đưa tay che miệng để tránh một tiếng rên nhục nhã khác khiến cô muốn đâm đầu vào tường.
“Tiểu huyệt của Kiều Đình đẹp quá…”
Bá Vân nhìn chằm chằm vào bông hoa tinh tế mà miễn cưỡng chớp mắt.
Nếp thịt rất mềm mại khi chạm vào và có hơi ẩm ướt. Tiểu huyệt mở ra, đóng vào một cách có ý thức và lấp ló một giọt sương tựa pha lê lung linh. Ngón tay anh cố ý vòng qua đó, da thịt mềm mại lập tức mấp máy như có chút lo lắng. Nó cắn mút đầu ngón tay anh và nuốt vào miệng nhỏ.
Giữa hai chân đang ngồi xổm của anh là phái nam sưng phồng đến đau đớn, chỉ muốn thúc vào trong huyệt nhỏ, tận hưởng cảm giác ấm áp khi được lối đi chật hẹp khít khao bao bọc.
Không may, thời gian và địa điểm không thích hợp. Ngoài kia vẫn còn các thành viên trong gia đình đang đợi họ ra ăn.
Mặc dù anh đã luôn là đứa con xuất sắc và đáng tin cậy trong tim ba mẹ, anh và Kiều Đình còn lớn lên cùng nhau nên không có ai nghi ngờ anh sẽ làm điều dâm loạn với Kiều Đình, nhưng nếu anh ở trong này quá lâu, mẹ anh sẽ tới hỏi có phải vết thương của Kiều Đình nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện không.
Anh muốn có nhiều thời gian hơn mà không bị ai gián đoạn.
Anh phải suy nghĩ nhiều về những gì anh có thể làm để có được khoảng thời gian như thế.
“Có đau không?” Bá Vân thấp giọng hỏi, giọng anh còn trầm hơn trước.
“Không..” Cô chỉ có thể nói sau khi thở dốc, “Nó không đau…”
“Tốt lắm.”
Anh chịu đựng khao khát muốn xoa nắn đỉnh châu nhỏ nhắn bị anh trêu chọc, và buông tha nơi cấm kỵ đầy mê hoặc ấy.
Khi ngón tay anh rời đi, Kiều Đình liền thở phào.
Mặc dù sự lo lắng có hơi giảm bớt, nhưng cô thật sự hy vọng… hy vọng rằng Bá Vân sẽ tiếp tục chạm vào cô, vào sâu và sâu hơn nữa.
Ôi, cô thật đúng là vô liêm sỉ.
“Mặc đồ vào đi.” Bá Vân lấy áo quần trên kệ xuống.
Mặc dù Bá Thiên thường chậm chạp nhưng cô không chỉ mang theo áo choàng mà còn không quên lấy cả nội y, điều này cho thấy đầu óc cô khá tinh tế.
Dưới cái nhìn của anh, Kiều Đỉnh đỏ mặt và mặc từng cái một vào người.
Sau khi cô mặc đồ xong, Bá Vân giúp cô chỉnh trang lại trước khi đưa cô ra khỏi phòng tắm.
“Con bôi thuốc rồi chứ?” Mẹ Ngụy hỏi.
Kiều Đình gật đầu với mẹ Ngụy.
“Có nghiêm trọng lắm không?” Bá Kiều vẫn lo lắng.
“Không nghiêm trọng đâu, cũng không có mụn nước hay vết sẹo.” Bá Vân nói với em gái mình.
Mọi người ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
\”Vậy thì ăn nhanh thôi nếu không thức ăn sẽ nguội mất.\” Ba Ngụy thúc giục.
Sau khi hai người đã yên vị, mẹ Ngụy dọn một bát canh cho Kiều Đình và bà đặt nó lên bàn một cách cẩn thận, vì sợ rằng bi kịch sẽ lặp lại.
Bầu không khí trên bàn khôi phục nguyên trạng. Không ai biết được chuyện vừa mới xảy ra trong phòng tắm.
**
Hôm nay, mẹ Lương tan làm về nhà với biết bao túi lớn, túi nhỏ. Ngay khi cánh cửa mở ra, vật nặng trên tay bà đã bị lấy mất.
Bà nhìn lên và thấy Bá Vân, vốn đã cao to đẹp trai, nay lại càng đẹp trai hơn với nụ cười trên môi.
“Cảm ơn con, Bá Vân.”
“Dì đừng khách sáo quá.” Bá Vân trầm ngâm cầm lấy túi đồ trên tay bà. “Hôm nay dì được nghỉ à?”
“Ừm. Đã lâu rồi dì chưa nấu ăn nên dì tới siêu thị mua đồ. Nếu không dì sẽ quên cách nấu cơm mất.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng bước vào thang máy. Mẹ Lương ấn nút lên.
“Công việc của dì gần đây tốt chứ?” Bá Vân quan tâm hỏi.
\”Cũng ổn. Ít nhất tất cả bọn họ đều đạt ngưỡng, được coi là vượt qua 60 điểm.” Nói xong, bà cười khổ và thở dài. “Cũng giống như Kiều Đình của dì, nó chỉ được có 60 điểm.”
“Điểm của Kiều Đình gần đây tệ lắm à?”
“Không tốt lắm.” Thang máy đến nơi. Mẹ Lương bước ra trước, theo sau là Bá Vân đang cầm đồ trên tay. “Cụ thể là toán với tự nhiên đều rối tung hết cả lên, chỉ có kết quả thể dục là tốt nhất.”
Mẹ Lương trông buồn bã và có vẻ như đã gặp rắc rối lâu lắm rồi.
Bá Vân biết về điểm kém của Kiều Đình từ lâu rồi, anh chỉ lợi dụng điều này để dẫn dắt mẹ Lương vào những mánh khóe đã lên kế hoạch từ trước của anh.
“Sẽ mất nửa năm trước kỳ thi.” Bá Vân bên ngoài thì nói giảm nói tránh nhưng lại đánh thẳng vào điểm mấu chốt bên trong. “Nếu em ấy muốn đậu vào trường cấp ba gần nhà, thì em ấy sẽ không làm được điều đó mà không xem xét lại.”
“Nói cách khác, dì thật sự sợ rằng cuộc cạnh tranh sẽ quá khốc liệt và con bé sẽ không thi đậu.” Mẹ Lương chợt nhớ ra điều gì đó và ngẩng đầu nhìn Bá Vân.
“Dì muốn nói chuyện gì?” Bá Vân mỉm cười nhìn mẹ Lương với đôi mắt sáng, nụ cười dịu dàng và nét mặt ôn hòa. Như một gia sư mà người ta có thể trông cậy được.
“Yêu cầu này có thể quá khó đối với con…” Mẹ Lương do dự.
“Không sao đâu dì. Dì cứ nói đi. Miễn là con làm được, con chắc chắn sẽ giúp.”
“Dì chỉ muốn nói là dì không biết liệu con có thời gian rảnh để giúp Kiều Đình không. Nó còn tùy thuộc vào con bé có thể làm được đến đâu nữa… Thế có tiện cho con không?” Mẹ Lương lo lắng nhìn Bá Vân.
Bá Vân mỉm cười.
“Dì à, không có vấn đề gì hết!”
Kế hoạch thành công rồi!
- Home
- Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi
- Chapter 7 - Anh trai sẽ kiểm tra giúp em (H-)