Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 73
Ánh sáng từ đèn pin quét qua quét lại trên hành lang. Sau khi người lao công xong việc tuần tra của mình, ông ta có thể về nhà ăn uống nghỉ ngơi.
Ông ta phát hiện ra cửa một lớp chưa đóng lại nên ông ta nhìn lên thấy rằng phòng đó là ở khu thứ ba của Cao nhị.
“Học sinh nào trực nhật thế này? Nó không biết khoá cửa lại sao?”
Người lao công vừa nói vừa bước vào lớp kéo cửa lại, nhưng một bóng hình lướt qua mắt ông ta làm ông ta kinh hãi. Ông ta hét lên, “Ma!”
Bóng hình đang ngồi phía bên kia cánh cửa chuyển động và đứng lên. Tim người lao công như muốn ngừng đập, ánh đèn trong tay ông ta run rẩy không ngừng.
“Đừng tới đây, tôi không…” Hửm? Sao ‘con ma’ này lại trông quen thế nhỉ?
“Chú.” Con ma nói.
Người lao công kinh hoàng chớp mắt, ánh đèn chiếu lên mặt cô. Thứ ông ta nhìn thấy là một khuôn mặt tái nhợt và buồn rầu nhưng vẻ đẹp đó thì lại không thể chối bỏ được.
Ánh đèn pin quá sáng, Bá Kiều nhanh chóng nhắm mắt lại quay đầu đi.
“Không phải là Ngụy Bá Kiều đây sao?”
Người lao công quờ quạng trên tường tìm công tắc đèn, ấn mạnh lên và đèn trong phòng học sáng lên.
Với ánh sáng, ông ta có thể nhìn thấy Bá Kiều bây giờ trông như thế nào. Người lao công có vẻ ngơ ngác.
Cô ăn mặc không hề chỉnh tề chút nào.
Đồng phục là áo sơ mi trắng với váy ca rô xanh dương và xanh lá. Lúc này, áo của cô đã xộc xệch và nhăn nheo, lộ ra vòng eo thon gọn, thậm chí váy còn bị vén lên. Thậm chí còn có một vệt trắng trên đó.
“Có phải…” Biểu cảm trên mặt người lao công trở nên nghiêm túc, “Có phải ai đó bắt nạt cháu không?”
Lời của người lao công làm Bá Kiều bối rối, “Gì cơ? Không…”
Cô chợt nhớ đến Đường Vũ Thụ. Cô vội vàng cúi đầu, đỏ bừng mặt hoảng sợ khi nhìn thấy bộ quần áo bừa bộn của mình, vội vàng quay lại sửa lại.
“Không, phải… Cháu về trước đây!”
Bá Kiều nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học và rồi nhớ ra mình quên cặp sách nên cô vội vã quay lại.
Người lao công vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn cô trở về với vẻ mặt ủ rũ, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giới trẻ ngày nay rất cởi mở về tình dục và bây giờ chúng đang trực tiếp làm bừa trong lớp học!
Nghĩ lại ông ta đã gần năm mươi rồi mà vẫn chưa tìm được vợ, mà cũng không có tiền. Nhưng những đứa nhóc này lại làm chuyện đó. Ông ta không khỏi cảm thấy tức giận và tóm lấy cổ tay Bá Kiều.
“Có phải cô lăn lộn với thằng nào ở trường không?”
“Cháu không có…” Bá Kiều vặn vẹo cổ tay để thoát ra.
“Vậy tại sao áo quần cô lại xộc xệch hả? Và cô còn về nhà muộn thế này!” Người lao công nhìn quanh, “Tên kia thì sao?”
Người lao công đoán rằng đứa con trai chắc hẳn đã thấy ông ta và trốn đi.
“Không phải đâu chú. Chú hiểu nhầm rồi, không có người đàn ông nào cả!”
Người lao công từ chối lắng nghe và kéo cô theo lục soát phòng học.
“Ra đây! Mau ra đây! Nếu không ngày mai tôi sẽ báo cáo cậu lên Phòng Kỷ luật!”
“Chú…” Bá Kiều không còn lựa chọn nào khác ngoài nói ra, “Anh ta đã về rồi!”
Cô không nói dối, Đường Vũ Thụ thực sự bỏ về rồi.
Người đàn ông hôi hám đã có bạn gái đó đã bỏ cô lại đây. Bây giờ trời đã tối và anh không quan tâm đến cô…
Cô tức giận và buồn tủi, lòng ngập đầy oán giận.
“Cô thực sự đã lăn lộn với một đứa con trai trong trường!” Người lao công giận dữ nói.
“Chú, trường học không cấm hẹn hò. Sao chú lại làm ầm lên hả? Và tôi đã mười bảy rồi, tôi có thể kết hôn!”
Sau khi bị Đường Vũ Thụ bỏ rơi rồi lại bị Người lao công buộc tội, Bá Kiều vốn đã đang có tâm trạng xấu không thể thấy tốt hơn chút nào.
“Giọng điệu gì thế hả?” Người lao công thấy bị xúc phạm. “Cô có nói chuyện với người lớn thế này không?”
Bá Kiều bĩu môi và ngừng nói khoảng vài phút nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh xin lỗi.
“Xin lỗi, cháu sai rồi. Cháu về nhà được chưa?”
“Cô khinh thường tôi đấy à?” Người lao công tóm lấy vai Bá Kiều làm cô loạng choạng lùi lại. “Thế còn việc làm tốt bài kiểm tra thì sao? Việc học hành thì sao? Cô thực sự không biết gì về đạo đức và đạo lý cả mà chỉ biết chơi bời ở trường.”
Người lao công cứ đẩy rồi lại đẩy. Lưng Bá Kiều va vào tường.
Cô hoảng sợ.
“Chú…” Nước mắt ứa mi, mặt cô tái đi vì sợ hãi. “Cháu không có ý đó. Cháu chỉ xin lỗi chú…”
“Ai cần cô xin lỗi hả!” Người lao công bất ngờ đập mạnh đèn pin vào tường sát bên đầu cô, những mảnh nhựa văng tung toé.
“Á!” Bá Kiều kinh hãi hét lên, đưa tay lên che mặt mình lại.
“Tôi biết cô coi thường tôi. Tôi không cao quý như cô và tôi không có tiền. Tôi chỉ có thể làm lao công dọn vệ sinh trường ở độ tuổi cao thế này. Thế nên cô mới dám nói chuyện với tôi như thế, đúng không?”
Người lao công kéo hai tay đang che mặt cô ra.
“Cháu không có… Cháu thực sự không có…” Bá Kiều không kìm được mà sợ hãi khóc lóc.
“Tốt nhất là không nên thế!” Người lao công đẩy Bá Kiều xuống sàn.
“Á!”
Vai Bá Kiều va vào bục giảng. Cơn đau quá mức chịu đựng, cô không thể động đậy trong giây lát.
Người lao công tiến về phía cô như một con quỷ trong màn đêm, Bá Kiều sợ hãi đến mức không biết phải làm gì, cô chỉ có thể bò ra ngoài.
Người lao công cúi xuống, nắm lấy cổ chân cô kéo lại.
“Không! Không! Thả tôi ra!” Bá Kiều hoảng loạn hét lên.
“Tôi sẽ khiến cô sau này không dám coi thường tôi nữa!”
Đèn pin trong tay ông ta đánh xuống đầu cô.