Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 75
Ngay khi cuộc thoại được kết nối, giọng nói mất kiên nhẫn của mẹ Nguỵ truyền vào tai cô.
“Nguỵ Bá Kiều, con đâu rồi? Sao con còn chưa về nhà nữa? Mẹ đã hỏi Kiều Đình, con bé nói con có buổi phụ đạo sau giờ học. Nhưng bây giờ quá trễ rồi! Tại sao con lại không trả lời điện thoại? Con không biết là mẹ lo lắng cho con lắm hả!”
“Mẹ ơi, con đi mua đi tối với bạn rồi sau đó đi mua sắm luôn. Con quên nói với mẹ. Con xin lỗi.”
“Giọng con nghe có vẻ lạ.” Đúng như dự đoán, bà ấy phát hiện ra điều gì đó ngay khi nghe giọng cô. “Có chuyện gì thế?”
“Bọn con đang ở quán Karaoke nên giọng con có hơi khàn.” Cô nói thêm, “Ở đây ồn quá nên con không nghe thấy tiếng điện thoại.”
“Vậy thì lúc nào con định về?”
“Con sẽ về sớm. Con sẽ về sau khi hát xong.” Bá Kiều nói. “Mẹ ơi, bạn con đang gọi con. Con sẽ nói mẹ khi nào con về. Tạm biệt mẹ!”
Bá Kiều vừa mới cúp máy trông thật đáng thương.
“Thầy ơi, thầy có thể đưa em đi chỗ nào đó để em giặt áo quần không? Áo quần cần được hong khô.”
Cô phải quay về nhà với bộ dạng gọn gàng và sạch sẽ. Còn về vết thương, cô chỉ cần phải tìm một cái cớ.
“Hãy tới phòng y tế.” Vết thương của cô cũng cần phải được băng bó.
“Ồ.”
Đường Vũ Thụ dẫn cô đến phòng y tế dưới ánh đèn điện thoại, nhưng nó lại bị khoá.
“Tôi sẽ đến văn phòng để lấy chìa khoá.” Đường Vũ Thụ quay người đi.
“Chờ em với.” Bá Kiều vội vàng đuổi theo, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo anh, lo sợ bị bỏ lại một mình.
Anh có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi vẫn còn sót lại, Đường Vũ Thụ không thể kìm được liền nắm lấy tay cô.
Bá Kiều nhìn anh đầy ngờ nghệch rồi hỏi khẽ, “Tại sao thầy quay lại?”
“Kiều Đình gọi điện cho tôi hỏi có phải tôi vẫn còn đang dạy kèm cho em không, nói rằng em vẫn chưa về nhà. Em ấy không tìm thấy em nên tôi quay lại xem thử.”
“Ồ.”
“Em làm gì ở trong lớp?”
“Em không biết.”
“Em không biết ư?”
“Em chỉ không biết thôi.” Cô cắn đôi môi hồng nhuận của mình, trông rất có lỗi.
Hành lang sáng lờ mờ, Đường Vũ Thụ không thể nhìn thấy biểu cảm của Bá Kiều một cách rõ ràng.
Khi anh nhìn thấy cô từ chối nói chuyện như đang giấu giếm điều gì, một ngọn lửa bùng lên trong lòng anh.
“Em đã làm gì trong lớp với bạn trai mình?”
“Bạn trai?” Bá Kiều nhìn lên, “Em không có giống thầy! Thầy đã có bạn gái rồi mà vẫn bắt nạt em, thầy đúng là đồ không biết xấu hổ và đáng khinh!”
Đường Vũ Thụ sửng sốt, “Em không có bạn trai?”
“Nếu em có bạn trai, thầy nghĩ mình còn có cơ hội trêu chọc em thế này không?”
Bá Kiều hung hăng hất tay anh ra, nắm chặt tay lại, khó chịu nhìn người đàn ông này.
“Ồ…” Đường Vũ Thụ nhìn đi chỗ khác, tầm mắt vô thức rơi xuống góc hành lang, “Không có bạn trai…”
Một nụ cười yếu ớt lặng lẽ hiện lên khóe miệng anh mà anh không hề nhận ra.
“Không, không, không!” Bá Kiều giận giữ giậm chân. “Kể từ bây giờ, tôi sẽ ghét thầy. Thầy Đường à, sau ngày hôm nay, tôi sẽ không còn mối liên hệ gì với thầy nữa và cả đời này cũng không theo thầy!”
Cô giận dữ đi về phía trước, nhưng ngay khi cô đi ra khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn điện thoại, cô chạy lại.
“Đằng đó rất tối,” cô nói nhỏ, hai tay nhỏ bám víu lấy góc áo anh.
Cô thực sự sợ hãi. Ngay khi cô đến chỗ mà cô không thể nhìn rõ, cô sợ rằng người lao công sẽ đột ngột xuất hiện và dùng bạo lực với cô lần nữa.
Đường Vũ Thụ cúi đầu nhìn cô gái vừa khổ sở vừa sợ hãi, đáng thương lại đáng yêu không tả nổi, liền đưa tay ra.
“Đi thôi.”
Bá Kiều cắn môi, đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp của anh.