Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi - Chapter 8 - Gương mặt đáng giá của con gái
- Home
- Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi
- Chapter 8 - Gương mặt đáng giá của con gái
Mẹ Lương mang một túi đồ mua sắm. Kiều Đình ngoan ngoãn đang lau bàn ghế trong phòng khách. Vừa thấy mẹ về, cô nhanh chóng đặt giẻ xuống, giúp bà bưng đồ và để chúng xuống bàn bếp.
“Mẹ định nấu món gì hôm nay thế?” Kiều Đình tò mò nhìn lướt qua đống nguyên liệu.
“Mẹ sẽ nấu mọi món yêu thích của con!” Mẹ Lương mặc tạp dề lên và nắn bóp khuôn mặt bầu bĩnh của con gái.
“Có trứng bác không ạ?” Kiều Đình hào hứng hỏi.
“Không.”
“Vậy thì trứng kho?”
“Không.”
“Trứng luộc?”
“Không nốt.”
Kiều Đình nhăn mặt đau khổ vì không có món trứng.
“Con chỉ biết ăn trứng không thôi. Thảo nào lần trước con suýt bị trứng ngỗng.”
“Sao mẹ lại nói vậy chứ,” Kiều Đình phản đối. “Câu hỏi đó thật sự khó mà, nhiều bạn cũng không làm được.”
“Con không thể đổ lỗi bọn nó được nếu con được có 8 điểm!”
“Thôi được rồi, để mẹ làm trứng hấp cho con!” Mẹ Lương chỉ có thể thoả hiệp.
“Tuyệt vời!” Kiều Đình mừng rỡ vỗ tay.
“Nhưng mà, nếu điểm của con cứ tiếp tục thế này thì sẽ chẳng có hiệu quả gì. Con sẽ phải thi đầu vào. Nếu con cứ như vậy, con sẽ không thi đậu.” Miệng lưỡi mẹ Lương đầy sắc bén.
“Đừng rủa con. Con học hành rất chăm chỉ nhưng mỗi khi bài kiểm tra được phát ra thì con lại không biết làm. Con chịu thôi!” Kiều Đình nhún vai bất lực.
Cứ như bảng chữ cái tiếng anh, cô nhận ra 26 chữ cái nhưng khi chúng kết hợp lại thì cứ như người nước ngoài ấy. Câu nào câu nấy không phân biệt nổi.
“Vậy nên mẹ đã tận dụng sáu tháng cuối để tìm cho con một gia sư.”
Nghĩ đến những đứa trẻ khác đều được đến trường luyện thi, chỉ có Kiều Đình của bà là học ở nhà vì không thích.
“Nếu con có vấn đề gì thì mình con cũng vô dụng. Phải có ai đó đến giúp con.”
“Hả? Gia sư? Dạy kèm đắt lắm mẹ ơi. Không, con sẽ học hành chăm chỉ mà. Mẹ đừng tiêu tiền!”
“Yên tâm đi, gia sư này miễn phí.”
“Bánh từ trên trời rơi xuống à? Ai mà tốt bụng thế?”
“Bá Vân nhà hàng xóm tình nguyện làm gia sư cho con đấy.”
“Gì cơ?” Kiều Đình sửng sốt nhìn mẹ mình, “Mẹ nói với anh Bá Vân về kết quả tệ hại của con rồi?”
“Mẹ không nói con suýt ăn trứng ngỗng trong bài kiểm tra, mà chỉ nói điểm của con là 60. Thấy chưa, mẹ chừa mặt mũi cho con đấy.”
“Mẹ à, hổ không thể ăn hạt! Sao mẹ lại nói với anh Bá Vân rằng điểm của con không tốt chứ!” Kiều Đình ngồi bệt xuống, hét lên.
… Mẹ Lương liếc nhìn cô. Thành ngữ mà cũng sai. Thảo nào nó không thể hiểu được những câu hỏi trong bài kiểm tra! Trình độ tiếng Trung của con bà cũng thật khủng khiếp!
(Thành ngữ của Kiều Đình sai. Nó nên là “Hổ sẽ không ăn cỏ dù có đói đến mức nào”. Nó có nghĩa là dù tình huống có tệ đến đâu, bạn cũng sẽ không dùng đến phương án cuối cùng.)
“Hai chuyện đó khác nhau đấy!” Kiều Đình tự tin nói.
“Mẹ thấy là giống nhau!” Mẹ Lương không nhịn được mà phản đối. “Mẹ đã nói Bá Vân bắt đầu từ ngày mai rồi, sau bữa tối, nó sẽ dạy con.”
“Anh Bá Vân cũng phải học nữa!” Kiều Đình
Cô không nên để Bá Vân biết được kết quả học tập của cô đã đạt đến giới hạn!
Cô vẫn còn muốn mặt mũi!
Mẹ cô không hiểu được trái tim thiếu nữ!
“Bá Vân cực kỳ thông minh, A!” Mẹ Lương không thở nổi. “Có hai quả trứng, tại sao một quả là 100 và quả còn lại là 8?”
Kiểu Đình há hốc mồm.
“Đi tách vỏ đậu ra đi!” Mẹ Lương đưa cho cô một túi đậu.
Nhìn thấy con gái đau khổ và tức giận, mẹ Lương vừa bực mình vừa thấy buồn cười.
Cô thật sự mong là sau buổi dạy kèm này, cô sẽ được ít nhất là 60 điểm. Nếu không, chuyện sẽ thật sự…
Tương lai thật đáng lo ngại!
- Home
- Anh Trai Nhà Bên, Đừng Ngủ Trên Giường Tôi
- Chapter 8 - Gương mặt đáng giá của con gái