Che Chở Lily - Chapter 02
Mẹ bước vào phòng nhờ tôi dọn sạch tuyết trên đường lái xe vào nhà để bà có thể chạy xe ra. Tôi lăn khỏi giường và tắm nhanh trước khi mặc vào chiếc quần đùi và một cái áo thun không cổ dài tay. Tôi tóm lấy đôi bốt mùa đông cỡ lớn cùng chiếc áo khoác của mình, rồi bước ra khỏi nhà, thấy bố đang làm việc đến đổ mồ hôi. Tôi không nói gì mà chỉ bước đến và lấy chiếc xẻng từ ông rồi tiếp tục việc ông đang làm.
“Cảm ơn nhé, Ren. Ta sẽ đi làm gì đó cho con ăn.”
Ông vỗ vào lưng tôi và tôi làm xong việc khi mẹ tôi đã sẵn sàng đi làm. Bà là y tá phòng cấp cứu, việc mà họ gọi là 3-12. Ba ngày làm ca mười hai tiếng rồi nghỉ bốn ngày. Bà đã làm việc gần hai mươi năm nên tôi biết ngay khi khi bà phàn nàn về nó, bà vẫn yêu công việc của mình. Bố tôi sở hữu một cửa hàng bán dụng cụ trong thị trấn và mọi người đều yêu mến ông. Ông là kiểu người mà tôi hy vọng sẽ trở thành vào một ngày nào đó, nếu tôi tìm được cách.
Mẹ lùi xe khỏi gara và dừng lại trước tôi để hạ kính ô tô xuống.
“Bữa tối trong tủ lạnh với ghi chú nấu bao lâu.” Bà quay đầu sang một bên và tôi cố ngăn lại nụ cười. “Cho bà mẹ này một nụ hôn rồi vào nhà đi. Ngoài này còn lạnh hơn bà Grace của con nữa.”
Tôi rướn người vào trong hôn lên má bà rồi lắc đầu. “Grace chết mười năm trước rồi.”
“Như mẹ đã nói.” Bà nháy mắt rồi nâng kính lên, lùi xe ra sau và lái đi.
Khi tôi vào nhà, tôi thấy bố đã để lại cho tôi trứng và cháo yến mạch trên bàn bếp. Tôi ngồi xuống ăn hết, nghĩ rằng mình có thể đi ngay trong vài giây. Nhìn xuống đồng hồ, tôi thấy mình còn hai mươi phút trước khi đến trường, nhưng rồi nhớ ra mình cần phải đổ xăng.
Bố bước vào trong chiếc quần kaki và áo len làm việc có thêu Dụng cụ Hendrick trên ngực. “Bố đi đây. Con sẽ về nhà sau khi tan học chứ?”
Tôi gật đầu và tóm lấy balo của mình. Tôi nghe tiếng ông thở dài nhưng tôi không nói gì. Tôi không muốn bắt đầu lúc này vì tôi cần phải lên đường.
“Ren à,” ông nói, và tôi biết giọng điệu đó. Tôi chờ đợi và biết chắc ông sẽ phải nói điều gì đấy. “Mùa giải đã kết thúc và con có một học bổng tuyệt vời ở Minnesota vào mùa thu. Mẹ con và ta rất tự hào về con, con trai à. Ta chỉ muốn chắc chắn rằng con đang làm điều con muốn và con không cần phải chơi bóng vì con thấy mình phải làm vậy.”
Tôi nhún vai nhưng tôi biết ý ông là gì. “Con thấy vui khi chơi bóng, bố à. Con sẽ có một nền giáo dục tốt ở đó. Con chỉ lo về chuyện ấy.”
Ông vươn tay và xoa vai tôi. “Được rồi. Con có thời gian nếu muốn thay đổi ý định.” Ông mỉm cười với tôi và tôi cười lại. “Vậy thì, có biết con sẽ đưa ai đến dạ hội mùa đông chưa?”
Tôi đảo mắt và bước qua ông. Tôi nghĩ ông dùng chuyện bóng bầu dục như một cái cớ để khơi nó lên. Một lần nữa.
Bố đi theo sau và tôi có thể nghe thấy lời ông qua tiếng tuyết bị tôi nghiền nát dưới chân. “Chỉ hỏi thôi, Ren à. Không có gì to tát hết.”
Phải rồi. Chẳng có gì to tát khi bố không ngừng lo lắng con có hẹn hò hay không. Tôi leo vào chiếc Jeep Wrangler và vẫy tay với bố. Họ lo lắng tại sao tôi không nói nhiều và phần lớn là vì tôi không thể nói một lời khi ở quanh hai người họ. Trong lúc lái đến trạm xăng, tôi nghĩ về trường trung học và cách mà họ nghĩ rằng tôi đang bỏ lỡ một sự trải nghiệm quan trọng vì không hẹn hò.
Tôi không hứng thú với bất kỳ cô gái nà oở trường, hay lũ con trai về vấn đề đó. Tôi là một học sinh giỏi mười tám tuổi chơi ở vị trí trung tâm của trường West High Wolves và tôi đang tập trung vào tương lai của mình. Tôi làm bạn với một vài thằng cùng khối nhưng nói chung, tôi là một kẻ cô độc. Tôi tận hưởng điều đó đến nỗi ngay cả chơi bóng cũng chẳng còn có sức hút như trước kia. Tôi đã luôn là một đứa trẻ to xác nên bố mẹ để tôi chơi thể thao vì hy vọng điều đó sẽ giúp tôi hoà nhập. Tôi thành công trong mọi loại bóng họ đặt vào tay tôi nhưng mọi thứ vẫn như cũ. Phần lớn thời gian tôi giữ im lặng, và khi tôi nói, đó là vì tôi cần phải nói điều gì đó. Đám con gái ở trường nghĩ rằng như vậy khiến tôi ngạo mạn nhưng tôi còn chẳng thèm bận tâm. Nếu đó là điều bọn họ nghĩ, thì tôi tốt hơn là bỏ qua dạ hội mùa đông và rời trường trung học mà không có trải nghiệm gì.
Tôi bắt gặp ai đó đang đi trên đường khi tôi lái vào trạm xăng. Phải mất một vài giây tôi mới nhận ra đó là một người phụ nữ bó gọn trong chiếc áo khoác to bự – nhờ chiếc quần legging lộ ra dưới chiếc áo nặng nề của cô ấy. Tôi nghĩ đến việc dừng lại và hỏi xem cô ấy có cần giúp không nhưng trạm xăng gần như cách ba mươi bước từ nơi tôi thấy cô ấy. Tôi nhảy khỏi xe và bơm xăng vào, cố gắng khiến cái thứ chết tiệt này nhanh lên. Nó lạnh và phun ra như mật đường.
Nhìn xung quanh, tôi cố xác định người phụ nữ lần nữa nhưng tôi không thấy cô ấy đâu. Mong rằng cô ấy vào được bên trong và không bị mắc kẹt trong cái lạnh. Tôi không biết tại sao mình lại quan tâm đến điều đó, nhưng tôi đoán có gì đó trong tôi có tính bảo vệ như vậy. Mẹ nói rằng tôi có một trái tim nhân hậu từ khi còn nhỏ, luôn cứu những con vật mà tôi tìm thấy.
Khi cần bơm xăng cuối cùng cũng kêu lách cách, tôi thu dọn rồi quay vào xe. Tôi thổi vào hai tay, cố làm chúng ấm lên trước khi lái đi. Khi đang rời đi, tôi bắt gặp hình ảnh người phụ nữ bước ra khỏi cửa hàng.
Tôi không biết tại sao, nhưng cảnh tượng đó cứ đọng lại trong tâm trí tôi suốt quãng đường đến trường.