Che Chở Lily - Chapter 05
Tôi có thấy nhận thấy ánh mắt anh trên người tôi suốt buổi học. Đôi mắt thường rũ xuống của tôi phải đấu tranh mãi để giữ nguyên như vậy bởi vì tôi muốn thấy anh. Tôi cố tập trung vào điều giáo viên đang nói và nhìn theo mỗi khi thầy ấy chỉ ra vấn đề trên bảng. Nhưng tất cả những gì tôi có thể làm là chép lại bài giảng từ bảng trắng xuống giấy, mọi lời của thầy cứ vào tai này rồi ra tai khác.
Tôi bỏ cuộc và liếc qua Ren, thấy anh nở một nụ cười nửa miệng, để lộ ra hàm răng hoàn hảo. Tôi quay phắt xuống trang giấy và mọi con số ghi trên đó đều trông như một mớ hỗn độn. Tôi nghe thấy tiếng anh dịch bàn lại gần tôi hơn chút. Thứ đó phát ra một tiếng rền rĩ khiến tôi phải cắn môi để kiềm lại nụ cười. Tôi không chắc là anh vừa với nó.
Ren không nhỏ chút nào. Anh không trông giống một học sinh cấp ba dù trên mặt vẫn còn vài nét mềm mại, thứ đã bị những sợi râu lởm chởm che khuất. Tôi biết anh là cùng một người mà Kristen và Carrie nhắc đến trong văn phòng sáng nay. Người mà nhận được một suất học bổng bóng bầu dục bọn họ luôn thèm muốn. Anh chắc chắn trông như thuộc về sân bóng, bẻ đôi người khác và vượt qua những bức tường thân người, nhưng ngay cả với kích cỡ như vậy, vì vài lý do kỳ lạ nào đó mà tôi không thấy thấy sợ anh. Ngược lại, anh còn làm tôi dễ chịu khi đề nghị đưa tôi đến lớp tiếp theo.
Khi chuông cuối cùng cũng reo lên, tôi đứng dậy và cho mọi thứ vào trong balo, không biết phải làm gì tiếp. Tôi biết mình cần phải tìm thư viện. Nhìn qua, tôi thấy Ren cũng làm tương tự nhưng anh vươn tay xuống và nắm lấy áo khoác của tôi.
“Ăn trưa nhé?” anh hỏi. Tôi duỗi tay muốn lấy lại áo từ tay anh nhưng anh lại lắc đầu, và lấy luôn balo của tôi.
“Không, tôi không định ăn trưa đâu,” tôi phản đối, thay vào đó tôi muốn đến thư viện. Tôi không thích lãng phí tiền vào thức ăn nếu không cần thiết. Bữa trưa là bữa tôi có thể bỏ qua. Tôi cố lấy lại áo khoác từ anh, thậm chí còn kéo một chút. Điều đó chỉ khiến anh cười càng tươi hơn. Đôi mắt màu nâu đậm của anh đong đầy ý cười và tôi có thể biết được anh đang nghĩ gì. Không đời nào tôi có thể lấy được đồ từ anh trừ khi anh muốn đưa lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, vẫn không có một chút cảm giác khó chịu trong tôi, ngay cả khi anh làm tôi trông có vẻ lùn đi.
“Cậu cần phải ăn. Cậu bé quá.”
Hai gò má tôi nóng lên và thấy có chút xấu hổ vì bị chê bai. Đó là điều tôi lẽ ra phải thấy quen rồi, nhưng nó vẫn gây tổn thương.
“Tôi không hề có ý đó. Ý của tôi chỉ là cậu nhỏ và cậu không được để nhỏ hơn nữa.” Anh lắp bắp. “Chết tiệt. Tôi cũng không có ý đó.”
Tôi nở một nụ cười trước cái cách mà anh bối rối ra sao. Tôi nhún vai và cố giải thích. “Tôi chắc rằng cậu ăn một bữa bằng tôi ăn cả tuần,” tôi chọc anh, biết rằng anh không cố tỏ ra thô lỗ với lời bình luận của mình. Tôi muốn anh biết điều đó không sao cả. Tôi không nghĩ anh quen với việc không được thoải mái. Khó chịu là câu chuyện của đời tôi. Tôi đã luôn cảm thấy như vậy.
“Thôi nào.” Anh nắm tay tôi, các ngón tay bao bọc lấy tay tôi và kéo tôi ra khỏi lớp. Anh đi có chút nhanh khiến tôi không theo kịp, nên tôi phải đi bước đôi để không bị trượt ngã.
“Tủ khoá của cậu ở đâu?” anh hỏi khi tôi đang cố bắt kịp. Anh quay đầu nhìn xuống tôi, giảm tốc độ xuống và lầm bầm một lời xin lỗi. Dù vậy, anh vẫn không thả tay tôi ra. Ngược lại, anh còn nắm chặt hơn. Tôi phải xoè ngón tay ra để vừa cái nắm của anh.
“Họ đang kiếm cho tôi một cái.” Anh ấy đột nhiên dừng lại và tôi suýt thì va vào anh ấy nhưng đã kịp phanh lại vào phút cuối.
“Xin lỗi. Tôi cần phải cẩn thận hơn với cậu.” Anh ấy nói như thể anh ấy nghĩ mình có thể làm vỡ tôi hay gì đấy. “Đây là tủ của tôi. Của chúng ta.” Anh ấy thả tay tôi ra, xé bỏ vài hình trang trí bóng bầu dục trên cửa ra trước khi vo chúng thành một cục và ném vào thùng rác phía bên kia hành lang.
“Mười hai, ba mươi tư, mười bảy,” anh nói cho tôi trong khi xoay số, rồi mở cửa tủ ra. Anh bỏ áo khoác của tôi vào trong và nhìn tôi. “Có gì khác muốn để vào đây không? Làm balo nhẹ hơn? Thôi bỏ đi. Tôi sẽ mang nó dùm cậu. Cậu đã nhớ được số chưa?” Anh nhìn xuống tôi và tôi ngước nhìn lên. Anh thật chu đáo, và việc có người chăm sóc tôi rất khác lạ. Hoặc ít nhất đó là cảm giác như anh đang làm. Chăm sóc tôi trong ngày đầu tiên đến trường mới “Quên nó đi. Tôi sẽ ở bên cậu. Cậu không cần phải nhớ chúng đâu.”
“Mười hạ, ba mươi tư, mười bảy,” tôi lặp lại cho anh. “Cậu luôn tự trả lời câu hỏi của mình à?”
Lời của tôi làm anh ấy ngạc nhiên. “Không.” Anh nghiêng đầu sang một bên như đang suy nghĩ. Rồi anh nắm lấy tay tôi lần nữa, kéo tôi đi cùng. “Tay của cậu giờ ấm chưa?” Ngón cái của anh mơn trớn tay tôi như thể đang kiểm tra nhiệt độ cho chính mình.
“Tôi ổn.”
“Cậu không nên đi bộ đến trường. Một cơn gió lớn sẽ thổi cậu bay mất.”
“Làm sao mà cậu biết tôi…” Tôi dừng lại khi nhận ra rằng bây giờ chúng tôi đang ở trong phòng ăn. Học sinh quay lại nhìn chúng tôi. Mọi người thì thầm, và một nút thắt dần hình thành trong đáy dạ dày tôi. Tôi không thích khi bị mọi người nhìn chằm chằm. Tôi cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp và tôi cố gắng rút tay khỏi tay Ren, nhưng cái nắm tay của anh không thể phá vỡ được.
Anh dẫn tôi đến một cái bàn. “Ngồi ở đây, tôi sẽ đi lấy đồ ăn của chúng ta.” Không có câu hỏi nào trong lời nói của anh ấy. Anh thả cả hai balo của chúng tôi xuống đất bên cạnh tôi và quay người rời đi. Tôi liếc nhìn quanh phòng, thấy mọi người vẫn đang nhìn và những tiếng xì xào ngày càng lớn hơn. Tôi với tay vuốt tóc ở phía che đi vết sẹo của mình, đảm bảo không ai có thể nhìn thấy nó. Tôi đấu tranh về việc lấy balo của mình và bỏ chạy.