Chúng Ta - Chapter 14
Chương 14: Ánh trăng tan vỡ
Kỳ Thiện đứng trước cửa sổ, chăm chăm nhìn bóng dáng của mình trên tấm kính thủy tinh. Trong phòng ngủ của cô không có bàn trang điểm, thậm chí đến một chiếc gương cũng không có. Lẽ nào thật sự đúng như lời dì Gia Nam nói, là một cô gái, cô đã quá lười biếng trong cách ăn vận?
Thẩm Hiểu Tinh và Kỳ Định đã đến nhà chú của Kỳ Thiện. Tối hôm qua, Thẩm Hiểu Tinh hỏi con gái lần nữa có muốn đi cùng không, nhưng Kỳ Thiện không trả lời ngay. Sáng sớm hôm sau, Kỳ Thiện phát hiện ba mẹ đã đi rồi, bọn họ không hề gọi cô theo.
Buổi sáng, Kỳ Thiện và dì Gia Nam đi mua mấy đồ dùng cần thiết cho bữa tiệc sinh nhật, còn Chu Toản thì chẳng biết đã chạy đi đâu. Vừa ăn trưa xong, dì Gia Nam liền giục Kỳ Thiện về nhà thay đồ trang điểm, nếu muộn thêm chút nữa thì mấy bạn học đều đến mất.
Kể từ khi học hết tiểu học, đây là lần đầu tiên trong bữa tiệc sinh nhật của họ xuất hiện các bạn bè cùng trang lứa khác, hầu hết đều là bạn cùng lớp của họ. Lần này mặc kệ là ý muốn của ai, chuyện hai nhà Chu Toản và Kỳ Thiện là hàng xóm và thân thiết với nhau chẳng cách nào tránh né trước mặt người khác nữa. Trên người Kỳ Thiện đang mặc một chiếc đầm mà hôm qua dì Gia Nam ép buộc cô mua, làm bằng vải lanh màu xanh đậm, xẻ ngực vừa phải, đường viền váy hơi phồng làm lộ rõ vòng eo thon nhỏ, đoan trang lại không làm mất đi vẻ hoạt bát của thiếu nữ. Theo cách nói của Phùng Gia Nam, như vậy sẽ làm cho Kỳ Thiện trông duyên dáng hơn, tôn lên làn da trắng mịn.
Kỳ Thiện cũng thả mái tóc thường ngày buộc đuôi ngựa xuống, dùng lược chải tóc thẳng dài đến ngang vai. Cùng là dáng người cao gầy, cùng là mái tóc có độ dài ngang nhau, vì sao Chu Yến Đình lại trông đẹp đẽ sinh động đến thế, còn bản thân cô lại hoàn toàn giống như một cuốn từ điển được bày ra? Cô thử túm một lọn tóc tết lại, rồi đứng trước cửa sổ thủy tinh cắn môi, thử hơi nhếch khóe môi lên. Đúng rồi, ánh mắt phải linh hoạt một chút, liếc mắt, chuyên chú mà nồng nhiệt, tựa như có rất nhiều lời muốn nói nhưng chẳng cần nói gì, giống như đôi mắt trong một tầng nước sâu…cô bất giác bắt chước Chu Yến Đình, đó là thần thái của một cô gái nhỏ mà cô chẳng mấy thân thuộc. Khi Kỳ Thiện nhận ra điều này, không khỏi cảm thấy có chút bi ai, nhưng cuối cùng cũng thành thật với bản thân: Cô ghen tị với Chu Yến Đình, ghen tị với vẻ đẹp chẳng cần kiêng dè gì cả của cô ấy, ghen tị…sự hiện diện của cô ấy trong mắt Chu Toản.
Là một nửa nhân vật chính của ngày hôm nay, để hợp với hoàn cảnh, Kỳ Thiện cũng mời một vài bạn học thân thiết với mình, trong đó có cô bạn cùng bàn Tạ Dĩnh Dĩnh và Trình Hân người cùng phụ trách môn tiếng Anh với cô. Bọn họ đều là đến sáng nay mới biết mình được mời đến tham dự tiệc sinh nhật lần thứ 18 của Kỳ Thiện và Chu Toản, hai con người cứ tưởng chẳng chút liên quan gì với nhau lại là bạn thân từ nhỏ, phát hiện này khiến bọn họ cảm thấy vừa kỳ quái vừa phấn khích.
Trong phòng khách nhà Chu Toản, Mạc Hiểu Quân cùng mấy bạn nam khác đã đến, đương nhiên, còn có Chu Yến Đình – người mà Kỳ Thiện vừa nhìn qua đã thấy ngay. Điều đáng châm biếm là, hôm nay Kỳ Thiện hiếm lắm mới chăm chút sửa soạn một lần, còn Chu Yến Đình lần đầu tiên xuất hiện ở nhà Chu Toản lại đảo ngược phong cách ăn mặc xinh đẹp, trưởng thành thường ngày của mình, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc phối cùng quần jean đơn giản, mái tóc được chải gọn gàng, giản dị mộc mạc cứ như biến thành một người khác.
“Kỳ Thiện, trước nay mình còn không biết eo của cậu lại thon như vậy.” Tạ Dĩnh Dĩnh cười hì hì cố ý nhéo eo Kỳ Thiện một cái.
Trình Hân cũng nói: “Đúng á, hôm nay Kỳ Thiện trông chẳng giống ủy viên học tập chút nào, giống ủy viên văn nghệ hơn!”
Mạc Hiểu Quân thu lại vẻ ngạc nhiên lúc đầu khi nhìn thấy Kỳ Thiện, vòng tay qua vai Chu Toản, hâm mộ nói: “Hèn chi cậu có chơi gì thì chơi, bài vở lại chẳng bao giờ thiếu sót, hóa ra là có giấu vũ khí bí mật trong nhà.”
“Nói cho rõ ràng nha.” Chu Toản cười mắng, “Cậu ấy sống ở bên cạnh nhà tôi.”
Chu Khải Tú và Phùng Gia Nam đều xuất hiện chào hỏi mọi người, dẫn đến sự ngưỡng mộ của đám thiếu niên, thiếu nữ.
—- “Chu Toản, ba cậu đẹp trai thật, mẹ cậu cũng trông trẻ trung quá.”
Phùng Gia Nam cười tao nhã mà thân thiện, Chu Khải Tú ôm chặt vai vợ mình, vẻ mặt đầy chiều chuộng. Chẳng ai có thể nhìn ra, mới nửa giờ trước, bọn họ vừa tiến hành phân chia tài chính rõ ràng trên lầu. Chu Khải Tú cuối cùng đã thỏa hiệp, theo ý muốn của Phùng Gia Nam — Ký tên, lúc ông đưa cây bút máy cho Phùng Gia Nam, bà kìm nén sự chán ghét, cẩn thận tránh né mọi loại tiếp xúc với cơ thể với ông ấy.
Chu Yến Đình kính cẩn chào: “Chào chú, chào dì ạ.”
Phùng Gia Nam nhìn lướt qua cô ấy, nụ cười không thay đổi, nói: “Mấy đứa cứ tự nhiên nha. Hôm nay là sinh nhật của A Toản, mà cũng coi như cùng chúc mừng với tiểu Thiện. Dì thật sự không biết rõ mấy người trẻ bọn con thích cái gì, đều nhờ tiểu Thiện giúp dì sắp xếp. Bọn con đều là bạn học tốt, cứ chơi vui vẻ nhé.”
Chu Khải Tú áy náy nói hôm nay mình còn một cuộc họp quan trọng. Trước khi đi, ông ấy bảo đã đặt chỗ ăn tối nay rồi, đến giờ thì mọi người cứ trực tiếp qua đó, không có người lớn bên cạnh, mấy đứa nhỏ cũng sẽ thoải mái hơn.
Tạ Dĩnh Dĩnh nói: “Chu Toản, ba mẹ cậu thật thông suốt. Chẳng trách gan của cậu lại lớn như vậy.”
Chu Toản cười cười, cũng không nói gì.
Phùng Gia Nam dịu dàng nói: “Con là Tạ Dĩnh Dĩnh, bạn cùng bàn với tiểu Thiện phải không…Trình Hân, chúng ta cũng đã từng gặp mặt, lần trước dì đến trường đón tiểu Thiện, hai đứa đang đi cùng nhau.”
“Đúng rồi ạ. Lần trước con còn tưởng dì là mẹ của Kỳ Thiện nữa.” Trình Hân tiếp lời.
“Hôm nay ba mẹ tiểu Thiện tạm thời có việc, giao cho dì tiếp đón thay bà ấy. Thực ra hai nhà chúng ta thân như người một nhà vậy, chuyện gì cũng chẳng tách bạch rõ ràng ra.” Phùng Gia Nam dường như lúc này mới nhìn thấy Chu Yến Đình đang ngồi bên cạnh mấy bạn nữ, nhiệt tình hỏi: “Con cũng là bạn của tiểu Thiện đúng không.”
“Cậu ấy là do con mời đến.” Chu Toản cười mỉm nói, “Cậu ấy tên Chu Yến Đình, là bạn của con.”
“Ồ…con là cái cô bé luyện tạp kỹ rất giỏi mà A Toàn từng nhắc đến à.” Phùng Gia Nam bừng tỉnh, ngừng một lát lại nói, “A Toản đối với những người và những việc mới lạ đều đặc biệt tò mò, điểm này thằng bé giống dì. Dì nghe nói con đoạt được rất nhiều giải thưởng, hẳn là không dễ dàng gì, tuổi còn nhỏ mà phải đi bôn ba khắp nơi. Đáng tiếc là nhà dì không đủ lớn, nếu không cũng thật muốn được xem con trổ tài.”
“Mẹ…” Giọng điệu Chu Toản vừa lộ vẻ cảnh cáo vừa thiếu kiên nhẫn.
Chu Yến Đình nhoẻn miệng cười, phòng khách nhà bọn họ thật sự rất rộng rãi, nhưng tiếc là hôm nay cô ấy đến đây không phải để “bày trò tung hứng”. Cô nói: “Thật ngại quá dì à, trên người con còn có thương tích, đã lâu rồi không tập luyện.”
“Vậy sao?” Phùng Gia Nam nghe vậy thì kinh ngạc, thoáng chốc liền an ủi, “Không sao đâu, con rất xinh đẹp, muốn làm cái gì mà chẳng được?”
“À, dì Gia Nam, không phải dì đã hẹn đến thẩm mỹ viện sao? Sắp trễ giờ rồi đấy.” Kỳ Thiện có chút không thể ngồi yên, cô có một tật xấu, thấy người khác khó xử, bản thân dường như cũng thấy bối rối, đến cả lập trường vốn đã xác định của mình cũng giữ không vững được. Cô nói nửa đùa nửa thật với Phùng Gia Nam, “Chú A Tú cũng biết khi người lớn không có mặt ở đây, bọn con mới thấy tự nhiên được.”
“Được được được, đến con cũng muốn đuổi dì.” Phùng Gia Nam đành chịu đứng dậy, lại nói thêm mấy câu như “Mọi người chơi vui vẻ” và “Đừng quên đi ăn tối đấy”, lúc này mới xách túi đi ra ngoài.
Xe của Phùng Gia Nam vừa rời đi, Mạc Hiểu Quân liền vỗ ngực nói với Chu Toản: “Mẹ cậu trong đơn vị tám phần là lãnh đạo đúng không?”
Tạ Dĩnh Dĩnh cũng nói: “Kỳ Thiện, mối quan hệ của cậu với mẹ Chu Toản tốt thật, dì ấy hẳn là rất thích cậu.” Vừa nói, mắt cô ấy còn vô ý liếc một cái về phía Chu Yến Đình đang trầm mặc.
Nỗi bất an trong lòng Kỳ Thiện vẫn chưa lắng xuống, mơ hồ nói: “Cũng không phải đâu, chẳng qua là mình với dì quen biết nhau lâu rồi, dì ấy đối với ai cũng tốt cả.”
Chu Toản dường như không quan tâm đến những gì họ đang nói, anh bóc một trái quýt, kiên nhẫn gỡ những xơ trắng trên các múi. Muốn gỡ bỏ sạch sẽ những sợi sơ trắng mà không làm tổn thương đến lớp vỏ mỏng của múi quýt, việc này cũng cần một chút khéo léo, không được nhẹ tay cũng không được nặng tay. Ba mẹ của Kỳ Thiện thường quở trách cô, nói rằng xơ trắng trên múi quýt là có dinh dưỡng nhất. Mấy lúc chọc giận Kỳ Thiện xong, Chu Toản sẽ làm một hành động lấy lòng cô kiểu như vậy.
Kỳ Thiện từ lâu đã nghĩ rằng, bàn tay đã bóc vỏ quýt cho cô không biết bao nhiêu lần kia có thể một ngày nào đó sẽ phục vụ một cô gái khác. Nếu thật sự phải như vậy, cô cũng ích kỷ hy vọng anh không cần phải bóc đến sạch sẽ như vậy, lười biếng một chút cũng tốt.
Động tác của Chu Toản rất thành thạo, trong phút chốc anh đưa trái quýt nhẵn nhụi trông như em bé mới sinh cho Chu Yến Đình đang ngồi cách đó không xa. Kỳ Thiện im lặng quay lại, trò chuyện với Tạ Dĩnh Dĩnh và Trình Hân.
“Trái quýt đang yên đang lành, sao lại bóc thành như thế này?” Chu Yến Đình lộ vẻ cảm kích, nhưng cũng có chút khó hiểu, “Cái lớp trắng bên ngoài ăn rất tốt cho cơ thể, cậu không thích sao?”
Chu Toản cầm trái quýt lên nhìn nhìn, nhàn nhạt nói: “Chẳng qua do rảnh quá thôi, không ăn thì không ăn, dù sao cũng chua lắm, không thích hợp với cậu.”
Anh vừa nói vừa ném trái quýt đã cực khổ bóc xong vào thùng rác. Thật ra Chu Yến Đình chỉ là tò mò, trên miệng nói thêm hai câu nhưng vốn không có ý định từ chối, nhìn thấy vậy thì có chút đau lòng, lại chẳng thể nói thêm được gì.
Không có người lớn ở nhà, bọn họ đều là mấy đứa trẻ mới lớn, nhanh chóng đã có người ngồi không yên. Mạc Hiểu Quân nói với một bạn học nam khác, chỉ khô khan đi ăn sinh nhật thì chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng mọi người cùng chơi vài ván mafia. Tạ Dĩnh Dĩnh cùng những người khác vui vẻ tham gia, mọi người nhanh chóng ngồi quanh bàn trà, chẳng bao lâu, phòng khách tràn ngập tiếng cười đùa. Khi trời sập tối, cả đám người lại di chuyển đến nhà hàng mà ba mẹ Chu Toản đã đặt, lúc tới nơi lại có thêm vài người bạn thường đá bóng với Chu Toản, hoặc là mấy bạn quen biết trong đội máy bay mô hình, ồn ào náo nhiệt ngồi cùng vào một bàn.
Lúc này Chu Toản hào hứng hơn thấy rõ. Rượu bị ba mẹ anh ra lệnh cấm rõ ràng, mà bọn họ lại không đề cập đến bia, vậy là có mười mấy chai nằm la liệt trên mặt đất.
Khi Chu Toản ra hiệu cho người phục vụ lấy bia lần thứ hai, Kỳ Thiện thấy mặt anh đã đỏ bừng, sợ lúc về lại khiến mẹ anh không vui, lúng túng nhắc nhở một câu: “Đủ rồi…uống nhiều quá cũng không tốt.”
Chu Toản không lên tiếng, Chu Yến Đình lại rót chút bia cuối cùng vào ly trước mặt anh, khẽ mỉm cười với Kỳ Thiện, rồi nói: “Không sao đâu, Kỳ Thiện. Cậu ấy không say được đâu, cậu ấy uống không nổi nữa, mình sẽ uống thay cậu ấy.”
Mấy bạn học nam vừa nghe vậy, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt để đùa cợt này được. Mạc Hiểu Quân biết mình trước đây đã gây rắc rối cho Chu Yến Đình, hiện giờ cũng đang đau đầu vì mối quan hệ mập mờ giữa cô ấy và Chu Toản, liền mượn cơ hội này khen ngợi Chu Yến Đình. Anh ta có chút hơi rượu, cười nói với mọi người: “Các cậu nhìn xem, thái độ của thanh mai trúc mã với bạn gái chính quy đúng là khác biệt, giờ tôi cũng biết vì sao Chu Toản lại chọn như vậy rồi!”
Kỳ Thiện sửng sốt, may mà thường ngày Kỳ Thiện dù trong lòng có muôn sóng cuộn trào, trên mặt cũng không hề gợn sóng, như vậy mới không ai nhìn thấu được sự mất mát trong chốc lát của cô. Mạc Hiểu Quân nói vậy cũng chẳng sai. Thảo nào cô chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, duy chỉ không thể làm anh thấy vui vẻ.
Chu Toản làm động tác như muốn đấm Mạc Hiểu Quân, nửa thật nửa đùa mắng: “Cậu biết cái khỉ!”
Mãi cho đến lúc cắt bánh kem, Kỳ Thiện cũng chẳng nói mấy câu. Mọi người tụm lại cắm nến lên, vây quanh trước mặt hai “thọ tinh”, yêu cầu họ cùng thổi nến ước nguyện.
Kỳ Thiện vốn không quen trở thành tâm điểm của mọi người, ngượng ngùng xua tay nói: “Để Chu Toản làm là được rồi. Thật ra ngày mai mới là sinh nhật mình.”
“Cũng như nhau cả thôi.” Tạ Dĩnh Dĩnh đứng phía sau đẩy cô một cái.
Kỳ Thiện loạng choạng một bước, vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Toản đang đứng đối diện cô. Anh đang nhìn cô. Đây là lần thứ hai trong ngày bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau. Lần đầu là lúc Kỳ Thiện vừa bước vào nhà Chu Toản trong bộ quần áo mới, anh nhướng mày nhìn, trong mắt hiện vẻ có chút bất ngờ.
Anh đang đứng trước mặt cô, chỉ cách nhau một ánh nến. Chu Toản lúc này dường như đã trở lại dáng vẻ thân thuộc nhất trong trí nhớ của Kỳ Thiện, ánh mắt anh nhìn cô, vừa ranh mãnh, vừa thân thiết, lại có mấy phần rõ ràng. Dường như lần chiến tranh lạnh dài nhất trong mười tám năm giữa họ chưa từng xảy ra, dường như không có bất kỳ ai bên cạnh, ngay cả Chu Yến Đình cũng không tồn tại.
Bọn họ còn có thể “như nhau” sao?
“Lề mề gì vậy, tôi thay cậu thổi luôn đấy!” Chu Toản nghiêng người thổi tắt mấy ngọn nến.
Ăn xong bánh kem, mọi người đều chào tạm biệt nhau. Lúc Kỳ Thiện vừa về tới nhà, quần áo còn chưa kịp thay, đột nhiên nhận được một tin nhắn ngắn của Chu Toản.
“Xuống đây, có lời muốn nói với cậu.”
Trong tâm trí Kỳ Thiện không hiểu sao lại hiện lên ánh mắt Chu Toản nhìn cô trước lúc anh thổi nến, con tim thiếu nghị lực của cô lại đập thình thịch lên. Anh sẽ nói gì với cô? Cô ở trong phòng mù mịt xoay hai vòng, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy, lúc này mới hít một hơi thật sâu, bước nhanh xuống lầu.
Không một chút gió thoảng qua, mấy bụi cây ven đường cũng vắng lặng. Kỳ Thiện đi quanh quẩn trong khoảng đất trống giữa hai nhà, đuôi váy chạm nhẹ vào phần bắp chân trần, sự va chạm không khiến người ta thấy khó chịu, chỉ làm cho lòng người nôn nao không yên. Có tiếng bước chân phía sau cô.
Kỳ Thiện quay đầu lại, muốn hỏi Chu Toản tính bày trò quỷ gì, nhưng lại thấy Trương Hàng trên tay cầm một chậu văn trúc, đang đứng cách đó vài bước. Kỳ Thiện hoang mang liền quay người ngược lại, đầu bên kia vẫn không thấy bóng dáng của Chu Toản đâu.
Trên mặt Trương Hàng lộ ra vẻ mất tự nhiên hiếm thấy, tư thế ôm chậu cây cũng có chút gượng gạo. Anh ta bỗng nhiên tiến tới hai bước, đưa cây văn trúc đến trước mặt Kỳ Thiện, nói: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu, tôi, tôi muốn đơn độc nói với cậu một câu ‘sinh nhật vui vẻ’!”
Kỳ Thiện vốn muốn nói, không, không, hôm nay không phải sinh nhật tôi! Nhưng vì sao cô lại ăn mặc lộng lẫy như vậy? Vì sao trong lòng lại thầm ước một ước nguyện?
Cô thẫn thờ nhận “món quà” của Trương Hàng.
“Tôi không biết cậu thích gì.” Trương Hàng gãi gãi đầu, xấu hổ chỉ vào cây văn trúc, “Lúc sáng tôi nhìn thấy nó trong tiệm hoa trước cổng trường, cũng khá hợp với cậu phải không…Kỳ Thiện, tôi cảm thấy cậu rất đặc biệt.”
Đúng vậy, cô đặc biệt giống như chậu cây văn trúc này vậy. Màu lá xanh tuyệt đẹp, những điểm xuyết như có như không.
Kỳ Thiện hỏi: “Là Chu Toản kêu cậu đến?”
Trương Hàng chú ý tới nét mặt của Kỳ Thiện, anh ta không rõ dáng vẻ lúc này của cô rốt cuộc là muốn khóc hay muốn cười. Anh ta nói: “Là tôi nhờ Chu Toản giúp đỡ, cậu đừng giận nha.”
“À.” Kỳ Thiện gật gật đầu. Cô ôm chậu cây trong tay, lùi lại một bước, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Dáng vẻ cảm ơn của Kỳ Thiện trước nay luôn rất nghiêm túc, thậm chí còn trịnh trọng cúi gập nửa người.
Trương Hàng lại có chút ngượng ngùng, nhưng chưa đợi anh ta nói lời nào, Kỳ Thiện đã mở lời chào tạm biệt: “Mình phải vào nhà rồi. Tạm biệt.”
Cô vừa dứt lời, liền xoay người rời đi. Trương Hàng hơi bối rối, còn có chút không cam tâm, hướng về bóng lưng cô gọi: “Kỳ Thiện, đợi một chút!”
Kỳ Thiện quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng nhưng bình tĩnh, giống như ánh trăng chiếu xuống đầm sâu.
Trương Hàng nhất thời quên mất lời mình muốn nói vừa nãy, ngốc nghếch nói: “Hôm nay cậu mặc chiếc đầm này, trông chẳng giống cậu…không, ý tôi muốn nói là, đầm rất đẹp, cậu, cũng rất xinh…”
“Vậy sao?” Kỳ Thiện lại lui về sau hai bước, một lần nữa biểu đạt sự cảm kích của mình: “Thật sự, cảm ơn cậu.”
Kỳ Thiện tăng nhanh bước đi, chạy một mạch vào sân nhà mình, cuối cùng không đợi nổi đến lúc mở cửa, trong tay nắm chặt chìa khía, ôm đầu gối khuỵu xuống. Cảm xúc và tình cảm của Kỳ Thiện giống như cách biểu đạt của cô vậy, luôn luôn trầm tĩnh và từ tốn, đến cả khi đau thương cũng tầm thường vô vị, yên ắng không một tiếng động, giống như ánh trăng bị tan vỡ.
Chu Toản là người cuối cùng rời nhà hàng, anh cùng Chu Yến Đình đi đón xe buýt. Chu Yến Đình phát hiện khi Chu Toản uống rượu, mới uống một hai ngụm thì hai má anh đã bắt đầu ửng đỏ lên. Trong mắt cô ấy đây vốn là một tật xấu nhỏ đáng yêu, nhưng Chu Toản sau khi uống rượu lại trầm mặt hơn bình thường, ý cười nơi đáy mắt dường như cũng tan biến mất.
Thật là thú vị mà, rõ ràng đó là chuyện mà anh khăng khăng muốn làm, nhưng khi làm xong lại chẳng thấy dễ chịu. Giống như người khác hút thuốc vì niềm vui, còn mỗi một điếu anh hút lại như thể muốn cho bản thân một câu trả lời. Chu Yến Đình từng nghĩ Chu Toản yêu thích âm nhạc, còn nghĩ rằng anh trời sinh là người theo nghề này để kiếm sống, cô còn mạo hiểm trốn học, buổi tối dẫn anh đến quán bar mà thành viên trong đoàn trước đây của cô làm quản lý. Chỉ cần anh muốn, anh có thể hát thử ở đây, thậm chí làm việc bán thời gian. Thế mà liên tiếp mấy ngày, Chu Toản cũng chỉ ngồi bên dưới sân khấu làm khán giả.
Chu Yến Đình vốn không hiểu rõ người con trai mà cô thích này. Nhưng với một thiếu nữ ở độ tuổi như cô, “hiểu” không nằm trong điều kiện tất yếu để phải lòng một người. Mặc kệ anh vậy, cho dù cô chẳng biết gì về anh, ngay cả khi tên của anh không phải “Chu Toản”, những điều này cũng không ảnh hưởng đến sự say đắm của cô.
“Mẹ cậu không thích tôi.” Chu Yến Đình nhăn mũi cười với Chu Toản, như thể nói ra một việc không thể bình thường hơn, “Là bởi vì tôi trước đây luyện tạp kỹ sao?”
Người con trai đầu tiên mà cô thích, do gia đình anh ta cảm thấy con gái luyện tập tạp kỹ chẳng khác gì những người mãi võ kiếm sống, đều là ngành nghề thấp kém. Vì vậy mà chàng trai đó đã từ chối cô, mặc dù bản thân anh ta cũng là thành viên của đoàn nghệ thuật.
“Không phải.” Chu Toản phủ nhận. Mẹ anh không thích Chu Yến Đình không liên quan gì đến việc cô ấy luyện tạp kỹ, sự chú ý của bà đối với Chu Yến Đình còn xa mới đến mức độ cần xem xét đến bối cảnh xuất thân của đối phương. Đơn giản chỉ dựa vào việc đây là sự lựa chọn tùy hứng của con trai, cũng đủ khiến trong lòng Phùng Gia Nam đánh “dấu chéo đỏ” với cô gái này.
“Con người bà ấy là như vậy. Đáng lẽ tôi không nên kêu cậu đến.” Chu Toản nói.
“Không trách cậu, là bản thân tôi muốn đến.” Chu Yến Đình dùng bả vai đụng Chu Toản một cái, cả gương mặt thoải mái cười. Cô không muốn chỉ cùng anh hút thuốc trong một góc vắng không người, cũng không muốn chỉ lặng lẽ ngồi bên anh cả đêm để nghe những người trên sân khấu ca hát. Cô muốn đứng gần anh hơn, xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh, chỉ có như vậy, cô mới cảm thấy bản thân được khẳng định, được chấp nhận, không có những hứa hẹn bằng lời nói cũng chẳng quan trọng nữa, “Kiểu con gái mà mẹ cậu thích quả nhiên là kiểu như Kỳ Thiện. Còn cậu thì sao?”
Chu Yến Đình đột nhiên nhắc đến Kỳ Thiện, Chu Toản không khỏi suy nghĩ, lúc này chắc là Trương Hàng đã gặp Kỳ Thiện rồi nhỉ. Cậu ta sẽ nói gì với Kỳ Thiện?
“Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.” Chu Yến Đình hờn dỗi trừng mắt nhìn Chu Toản.
Chu Toản giọng điệu rất tự nhiên nói, “Kỳ Thiện chính là Kỳ Thiện, cậu ấy là bạn thân.”
“Ai mà tin!” Chu Yến Đình và Chu Toản sánh vai đứng trước trạm, cùng chờ xe buýt đến. Cô ấy cười nói: “Cậu thế mà lại giúp Trương Hàng hẹn cậu ấy!”
“Không được sao?” Chu Toản hỏi ngược lại, “Con gái có được càng nhiều sự chú ý của mấy chàng trai, không phải là một chuyện đáng để vui vẻ sao?”
Chu Yến Đình vốn muốn nói: ‘Cậu không sợ Kỳ Thiện thấy tổn thương sao?’, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở vào. Nếu như Kỳ Thiện thực sự tổn thương vì chuyện này, cô ấy sẽ là đối thủ của mình rồi. Vậy vì sao cô phải để ý đến sự buồn vui của đối thủ.
“Lỡ như Kỳ Thiện với Trương Hàng thành một đôi thì sao?” Chu Yến Đình đổi một cách nói khác.
Chu Toản như thể vừa nghe thấy một câu nói đùa rất nhàm chán.
“Kỳ Thiện sẽ không.” Anh cười cười lắc đầu, “Chuyện đó không thể nào!”