Dịch giả: Telepathy1204
Beta: Telepathy1204
—
Bước chân chậm rãi tiến gần về phía nàng.
Chàng ngồi xuống đưa mình ngang với tầm nhìn của nàng, còn Asella lúc này đang run rẩy như chú chim bé nhỏ bị mũi tên bắn trúng, chàng đưa mặt lại gần và thì thầm vào tai nàng.
“Asella Benvito”
“…”
“Nàng chẳng thể trốn thoát được nữa đâu”
Sau khi thốt ra lời tàn nhẫn này, chàng nhìn chằm chằm người con gái đang thậm chí chẳng thể thốt lên câu trả lời.
Đôi mắt xanh biếc giống như mặt hồ phẳng lặng của nàng điên cuồng nhìn xung quanh một cách mờ mịt, làn da trắng như tuyết của nàng giờ cũng tái nhợt như thể tất cả máu đã bị rút hết khỏi người.
Nàng cắn môi dưới của mình mạnh đến nỗi có thể thấy những giọt máu lan ra, chàng thấy làn môi dưới của nàng như sắp tan vỡ.
Trong vô thức Calix đã đưa ngón tay cái của mình ra nhẹ quệt đi vết máu trên môi của nàng. Hành động quá đỗi dịu dàng này dường như không phù hợp với tình cảnh hiện tại, tình cảnh chàng đang bắt giữ người vợ đã phản bội mình rồi bỏ trốn.
Chàng có thể cảm thấy sự run rẩy của nàng mỗi lần chàng chạm đến, nhưng chàng không hề bận tâm mà tiếp tục cẩn thận lau sạch vết máu trên bờ môi nàng.
“Quay trở lại thôi.”
Sau đó Calix nghiêng người bế thốc Asella lên và ôm nàng vào lòng, hàng lông mày của chàng khẽ cau lại khi chàng nhận thấy sức nặng của nàng. Biểu cảm này khó có ai có thể phát hiện trện khuôn mặt luôn lạnh căm của chàng.
“Vẫn luôn như vậy.”
Nàng nhẹ nhàng đến mức chàng khó có thể cảm thấy được sức nặng của nàng. Thật khó để nói rằng nàng làm thế nào để tồn tại đến bây giờ với thân hình yếu ớt đến nhường ấy cơ chứ.
Khuôn mặt chàng bắt đầu trở nên méo mó khi chàng liếc thấy bộ trang phục với những vết rách loang lổ trên người Asella.
Đôi giày của nàng bị rơi ra từ lúc nào còn đôi tất thì rách toang, mỗi phần da lộ ra bên ngoài đầy rẫy những vết bầm tím và trầy xước.
Nàng ghét ta đến như vậy sao?
Đến nỗi chạy băng qua khu rừng, leo qua núi hiểm trở rồi để bản thân mình bị thương nhiều như này.
Tất cả đều chỉ vì muốn chạy trốn khỏi chàng.
Vòng tay đang ôm Asella siết chặt hơn trong vô thức.
Cho dù nàng nỗ lực chạy thoát khỏi chàng như thế nào đi chăng nữa, chàng sẽ không bao giờ buông tay. Asella Benvito là mạng sống của chàng, là người vợ kết tóc của chàng, kể cả ở trên danh nghĩa hay
Chàng nên làm gì với nàng khi trở về đây?
Nói với nàng rằng: “Đừng nghĩ đến chuyện trốn chạy nữa” ư?, hay là “Nàng thử làm điều này một lần nữa xem”?
Tuy nhiên, dòng suy nghĩ của chàng nhanh chóng bị cắt đứt bởi một tiếng than yếu ớt.
“Ah…”
Chàng nhìn xuống hướng phát ra tiếng kêu và phát hiện người vợ của chàng – Asella đang có vẻ mặt rất đau đớn. Đến lúc này chãng mới chợt nhận ra rằng mình đang siết nàng quá chặt trong vòng tay khiến nàng đau đớn, chàng vội vàng thả lỏng vòng ôm ngay lập tức. Sau đó chàng đưa tay chỉnh để Asella dựa vào ngực chàng.
“Không…”
“Sẽ tốt hơn nếu nàng ngủ say”.
Asella vội cố tách cơ thể của mình ra khỏi chàng vì bối rối, nhưng Calix không cho phép và giữ nàng chặt hơn khiến cơ thể hai người càng dán lại vào nhau. Cơ thể Asella cứng lại vì căng thẳng.
Chàng cảm nhận được sự bối rối của vợ mình, Calix thở dài và thì thầm vào tai nàng.
“Nàng đâu cần phải căng thẳng như vậy đâu.”
“Ta sẽ chẳng làm gì cả.”
Có lẽ bởi vì cuộc chạy chốn nên gương mặt nàng đượm vẻ mệt mỏi, huống chi vốn dĩ thân thể nàng đã mảnh mai nay càng gầy đi trông thấy. Nàng có thể đã không ăn ngon ngủ yên trong ba ngày cố gắng chạy trốn, nàng đã phải chịu khổ trong thời gian qua.
“Sẽ mất một lúc trước khi chúng ta đến lâu đài, vì vậy nàng hãy ngủ một chút.”
Chẳng có lời đáp lại. Tuy vậy, Calix nhận thấy rằng cơ thể cứng đờ của nàng đã bắt đầu thả lỏng, mí mắt thì dần dần khép lại và đầu nàng tự nhiên gục vào ngực chàng.
Một lúc sau, Asella đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Calix nhìn xuống người vợ đang say ngủ của mình, người đang ngủ như thể đã ngất lịm và yên lặng lắng nghe thấy tiếng thở nhẹ của nàng.
“Asella Benvito.”
Đôi mắt màu đỏ của chàng dần thẫm lại.
Một biểu cảm mờ nhạt hiện ra trên khuôn mặt thường ngày vẫn vô cảm của chàng.
Ngay từ khi biết được tin cô leo núi, chàng đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Asella, chàng chẳng thể diễn tả được cảm giác của mình, hình ảnh nàng run rẩy vì sợ hãi tràn ngập trong tâm trí của chàng khiến chàng thật đau đớn.
“Nhưng từ giờ…”
Ưu tiên hàng đầu là phải trở về lâu đài. Một khi mọi thứ đã ổn định và trở về vị trí cũ, sẽ chẳng quá muộn để nghĩ về những gì sẽ xảy đến sau đó.
Bế Asella đang say ngủ trên tay, Calix cất bước đi. Các thành viên của Karma đồng loạt đi sát theo chàng.
Con đường mòn leo lên núi mà Asella mất hàng giờ đồng hồ để chạy này, Calix chỉ mất khoảng 30 phút để đi xuống.
Ở chân núi, một cỗ xe được bao quanh bởi các hiệp sĩ của gia tộc Benvito đang đợi họ. Ngay khi họ nhìn thấy chủ nhân của họ đang tiến gần đến, tất cả đều kính trọng cúi đầu.
Calix ra lệnh
“Quay trở lại lâu đài.”
Nhưng … đây lại chẳng phải là cách mà câu chuyện này bắt đầu.