Đứa Con Của Chúa Điều Khiển Thế Giới Viễn Tưởng Bằng Tiền - Chapter 0
Khi tiếng chuông reo lên, tôi móc điện thoại trong túi ra.
“Đã 6 giờ đồng hồ rồi ư.”
<Tôi đang chạy quần quật vì công việc, mặc dù nhà tôi thuộc dạng khá giả.>
Thời gian phải tải tập mới lên là 6 giờ sáng. Có nghĩa là tôi đã phải thức cả đêm để làm việc.
Tôi dụi khóe mắt.
“mình có thể dịch được mọi thứ cho đến khi Park rời đi ư?”
Thành thật mà nói, đó là điều không thể. Đó không phải là số lượng công việc mà tôi có thể hoàn thành, ngay cả khi tôi chỉ ngủ được vài giờ vào ban đêm.
Nhưng mà…
“Mày tính bỏ cuộc hả? Mày nên biết ơn vì đã được viết ngay cả khi mày là một đứa không có học đi. Nói xem bao nhiêu lần mày đã không thể hoàn thành trách nhiệm của mình rồi hả? Có hàng tấn người đang xếp hàng chờ đợi để thay thế mày đó ”. Tôi tự nhủ để có thêm chút động lực tiếp tục làm việc.
Tôi gồng mình nắm chặt điện thoại.
“Quay trở lại làm việc thôi.”
Tôi định đến cửa hàng tiện lợi để mua cà phê vì sợ rằng mình sẽ ngủ quên mất. Tôi chọn loại cà phê đóng gói rẻ nhất.
Sau khi thanh toán hóa đơn và rời khỏi cửa hàng, tôi bắt đầu đọc truyện trên điện thoại.
Đọc tiểu thuyết giả tưởng lãng mạn mang lại cho tôi (một chút ít) hạnh phúc trong cuộc sống mệt mỏi này.
Đó là điều duy nhất mang lại cho tôi niềm vui.
<Tôi không thể sống với bố và những người anh này cho dù cuộc sống này có nhiều sung sướng đến đâu! Tôi phải bỏ trốn khỏi ngôi nhà này ngay thôi!>
Nhìn thấy quyết định của nữ chính, tôi như muốn đấm vào lồng ngực chật chội của mình.
“Đừng, sao lí nào chị lại muốn bỏ trốn khỏi ngôi nhà đó? ”
Ông bố xinh trai của chị thì sao!
Còn người anh dễ thương của chị nữa!
Chị thậm chí còn được cho một mỏ kim cương vào hôm nay nữa!
Sao phải bỏ chạy chứ hảaaaa!
Thiệt thì chap này viết hay đấy, dù tôi không hề đồng ý với ý kiến của nữ chính. Tôi đọc các nhận xét khác ở cuối trang rồi bỏ lại 1 cái comment.
<Cô nu9 nè, cho tôi làm con gái của nhà đó dùm chị được khum? Tôi có thể sống rất ổn mà không cần chạy trốn. haha . .>
Số lượt like tăng với tốc độ chóng mặt, như thể mọi người đều đồng cảm vậy. Cuối cùng nó được đánh dấu là nhận xét “tốt nhất”.
Chính lúc này đây tâm trạng tôi vui vẻ trở lại.
Paaaaaaaang-
Một chùm ánh sáng chói xuyên qua bầu không khí u ám của buổi bình minh và xuyên vào tầm nhìn của tôi.
Tôi nhìn thấy ánh đèn pha nhấp nháy của một chiếc xe tải, to bằng một ngôi nhà.
Không thể nào, trong con hẻm chật chội này? Xe tải?
Nó thậm chí còn lao vào tôi với một tốc độ kinh hoàng.
Đột nhiên?
Thở hổn hển-!
Phù!
‘Đúng. Thật là đột ngột. “
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi.
“Chính xác mà nói, đó là suy nghĩ cuối cùng <khi tôi còn sống>”
Tôi khoanh tay nhìn cơ thể mình.
Tôi thậm chí không hề cảm thấy đau vì tôi đã chết trong một khoảnh khắc quá nhanh. Tôi thật sự vẫn rất bàng hoàng.
Mình đã chết rồi ư?
Như thế này sao?
Sau tất cả những gì tôi đã trải qua?
Tất cả đều là vô nghĩa, vô nghĩa thật rồi.
Chính lúc đó.
[Xin chúc mừng! Bạn có cơ hội tái sinh!]
Tôi ngẩng đầu lên nhìn khi nghe thấy giọng nói ấy.
Trước khi tôi kịp nhận ra, một cậu bé đang cười khúc khích cùng đống pháo trên bầu trời rực rỡ.
Tóc anh ta trắng mềm như mây, còn đôi mắt thì vàng óng ánh.
Một khuôn mặt hài hòa đến mức hoàn hảo, như thể cậu chẳng phải là… người. Một nét đẹp lạ thường, như thể… thiên thần,đúng rồi là thiên thần.
‘Tôi đã chết rồi nhỉ. Đó là lí do tại sao tôi có thể thấy tất cả những chuyện nhảm nhí này. “
[Xin thứ lỗi? Cô có cơ hội để tái sinh đây nè. Cô có thể giả bộ vui vẻ hơn một chút được không?]
Anh đang nói gì thế? Cơ hội tái sinh nào?
Tôi trầm ngâm suy nghĩ về những lời nói của anh ấy, và sau đó hít một hơi thật sâu.
“Tôi bị chiếc xe tải có tiếng đó đâm phải không ?!”
Một chiếc xe tải hồi sinh.
Nó sẽ cho cô thêm 1 cơ hội được sống trong một thế giới tưởng tượng nếu cô bị tông trúng.
“Tôi nghĩ điều đó chỉ có trong tiểu thuyết.”
[Chắc cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết chứ gì! Đúng như đã tính, cô là người được chọn!]
“Hả?”