Gia Đình Là Trên Hết - Chapter 1
Tôi đã trở nên miễn nhiễm với tiếng nhạc dồn dập. Khi tôi bắt đầu làm việc ở đây, nhịp điệu cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Ngay cả khi tôi nằm trên giường ở nhà, đó là tất cả những gì tôi có thể nghe thấy. Bây giờ nó là một trong nhiều điều mà tôi đã từng làm.
Tôi đảo mắt sang phía người đàn ông mà tôi đã dành ra mười phút để nhảy lapdance. Tôi đã dành phần lớn thời gian của buổi khiêu vũ này để kéo tay anh ta ra khỏi người tôi. Cuối buổi khiêu vũ, anh ta đề nghị tôi BJ cho anh ta. Tôi từ chối, như mọi khi vẫn làm,
rồi đứng dậy, nhưng người đàn ông đã nắm lấy eo tôi và kéo tôi ngồi xuống đùi anh ta. Tôi nắm lấy ngón tay cái của anh ta và vặn nó cho đến khi anh ta buông tôi ra. Đó là một mẹo nhỏ tôi học được từ Lina khi tôi mới bắt đầu làm việc ở đây. Anh ta hét lên và bỏ đi. Tôi ra khỏi đùi anh ta và bắt đầu bước đi.
“Này!” anh ta hét lên, nhưng tiếng nhạc gần như át đi giọng của anh ta. “Cô nghĩ mình đang đi đâu thế?”
Bàn tay đầy mồ hôi của anh ta nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi lại. Anh ta xoay người tôi lại để tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, lạnh lùng đó. Tôi đã phải nhìn lên vì anh ta cao hơn. Một hình xăm gothic lớn hình con quạ ở bên cổ của anh ta. Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu scotch phát ra từ hơi thở của anh ta. Tôi cố gắng kéo cổ tay của mình để thoát ra, nhưng điều đó chỉ dẫn đến kết quả là anh ta siết chặt tay mình hơn. Tôi lại nắm lấy ngón cái của anh ta, nhưng anh ta lại kéo tay tôi. Cả hai cổ tay của tôi đã bị khóa chặt bởi tay anh ta.
“Tấm biển ghi “Những cô gái tưởng tượng của bạn”, Crow nói, “và đây là ảo tưởng của tôi.
“Tôi không phải là gái điếm,” Tôi nói.
Anh ta nghiến răng và siết chặt các ngón tay quanh cổ tay tôi lại. Tôi vung chân ra và đá vào chân anh ta. Trước khi kịp phản ứng, tôi đã quật gót giày vào mu bàn chân anh ta. Anh ta gầm gừ và ném tôi xuống sàn. Những người xung quanh liếc nhìn tôi, nhưng không ai nhúc nhích cả.
“Không phải là tình dục,” anh ta nói.
Rồi túm lấy mắt cá chân tôi và kéo tôi đi.
“Thả tôi ra!” Tôi hét lên.
Tôi chà mặt mình xuống sàn khi cố bò ra xa khỏi Crow. Môi anh ta cong lên thành một nụ cười rồi vươn thắt lưng ra.
“Này!” Một bàn tay nắm lấy vai Crow và dừng mọi chuyện lại. Donovan, chủ sở hữu của câu lạc bộ, đang đứng đó. “Chuyện này là sao?”
“Cô ta đã không làm theo những gì tôi yêu cầu,” Crow nói với Donovan.
“Vì vậy, mày nắm lấy cô ấy?” Donovan hỏi. “Mày thật kinh tởm. Cút ra khỏi đây!”
Crow gằn giọng và buông tôi ra. Donovan cúi xuống và nắm lấy tay tôi, để anh ấy có thể giúp tôi đứng lên. Ngón tay tôi bám vào cánh tay xương xẩu của anh. Donovan có xu hướng mặc áo hoodie bất kể mùa nào trong năm, và điều này khiến tôi quên mất loại khung xương nào đã biến anh ta thành tên nghiện thế này.
“Em sao rồi?” Anh ấy hỏi.
“Em không sao,” tôi nói.
“”Không, Julie,” anh nói. “Nếu em đau ở đâu, anh muốn em về nhà sớm.”
Tôi lắc đầu. Em không đủ khả năng để về nhà sớm.
“Em sẽ ổn thôi,” tôi nói.
Donovan nở một nụ cười cảnh giác và nhìn xuống tay tôi. Tôi đã không nhận ra rằng mình vẫn còn bám vào cánh tay của an ấy. Tôi buông tay và bắt chéo hai tay lên ngực.
“Anh muốn em chờ ở bàn cho đến khi hết ca đêm nay” anh nói. “Nói cho anh biết nếu tên khốn đó lại vào câu lạc bộ lần nữa. Anh sẽ làm cho hắn ta phải hối hận.”
Tôi cắn môi để ngăn mình cười. Ý nghĩ anh ấy đá đít bất cứ ai thật buồn cười; tuy nhiên, tất cả các cô gái trong câu lạc bộ đều cảm thấy được anh ấy bảo vệ.
“”Vâng, anh đừng lo,” tôi nói.
Tôi đã đi qua đám đông để đến quầy bar. Tôi lấy một cái khay ra từ phía sau quầy và tìm những người đang không uống rượu. Donovan từng nói với tôi rằng nhiệm vụ của các cô hầu bàn là làm cho mọi người trong câu lạc bộ phải say xỉn. Bằng cách đó, đàn ông sẽ không nhận ra sự khác biệt giữa hai mươi và một. Tôi phát hiện ra một người đàn ông ngồi trong góc. Ông đã ở tuổi trung niên và đôi mắt của ông dán vào mấy cô gái xoay tròn trên sân khấu.
“Em lấy gì cho anh uống được không, anh yêu?” Tôi hỏi.
Tôi đã phá vỡ sự tập trung của ông ta. Ánh mắt ông lướt qua bộ đồ lộ hàng của tôi và sau đó nhếch môi cười.
““Được,” ông ta nói. “Một ly scotch đá.”
Tôi quay lại quầy bar và lờ đi những người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi. Trong vài tháng đầu tiên tôi làm việc ở đây, tôi luôn trốn trong phòng thay đồ. Tôi tưởng tượng những gì họ đang nghĩ về tôi và nó khiến tôi cảm thấy phát ốm. Bây giờ tôi đã học được cách phớt lờ nó và hoàn thành công việc của tôi.
Tôi đã đưa cho người đàn ông đồ uống của mình và anh ta đã đưa tiền cho tôi.
“Và cái này cho em,” ông nói đưa cho tôi tờ một đô la.
Tôi nở một nụ cười giả tạo trên khuôn mặt của tôi và đi tìm kiếm một khách hàng khác. Tôi đã dành cả đêm để mang đồ uống cho mọi người. Một vài người đàn ông say xỉn đã nói năng thô lỗ với tôi, nhưng tôi đã phớt lờ đi. Crow không bao giờ trở lại câu lạc bộ nữa.
Vào giờ nghỉ, tôi vào phòng thay đồ. Năm cô gái đang ngồi trên ghế trước gương. Lina đang ở vị trí uốn tóc. Tôi ngồi xuống ghế cạnh Lina. Lấy hóa đơn từ áo ngực của và nhét chúng vào túi xách của mình.
“Julie, tôi đã gặp một gã kỳ lạ nhất đêm nay,” Lina nói với tôi khi cô ấy luồn ngón tay qua
mái tóc mình. Tôi ngồi xuống ghế và nhắm mắt lại. Bàn chân và lưng tôi đau nhức và mắt tôi khô khốc vì lớp trang điểm. Sau khi nghỉ giải lao, tôi chỉ còn hai tiếng nữa là có thể về nhà.
“Thật ư?” Tôi hỏi. “Tôi nghĩ tất cả những người tới đây đều kỳ lạ.
“Ừ thì, đúng là thế. Nhưng gã này đã phỏng vấn tôi. Chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra với tôi trước đây,” cô nói.
“Gã phỏng vấn về những gì?” Tôi đã không bận tâm mà mở mắt ra.
“Ông nói ông ta đang viết một số câu chuyện về phụ nữ trẻ như những vũ nữ thoát y,” cô ấy nói. “Hoặc cái gì đại loại thế. Dù sao, ông ta đã đưa tôi 20 đô. Cô nên cố gắng để tìm thấy ông ta đi.”
Mắt tôi mở to ra.
“20 đô la chỉ để trả lời một số câu hỏi?” Tôi hỏi cô ấy
“Phải,”cô ấy trả lời. “Ông ta hầu như không viết lại cái gì cả. Thật kỳ lạ.”
Tôi lắc đầu và cười với cô ấy. Cô ấy mím môi để tô một lớp son mới. Hình ảnh Mike, bạn trai của cô ấy, được vào mặt gương. Tôi luôn tự hỏi làm thế nào cô ấy có thể tìm thấy mọi thứ.
“Không cần phải cười đâu,” cô nói. “Tìm gã đó tối nay . Nếu mỗi người chúng ta kiếm được thêm hai mươi đô sẽ trả được tiền thuê nhà. Cô nhớ hạn là ngày mai rồi, đúng ?”
“Mike sẽ không hỗ trợ chúng ta nữa?” Tôi hỏi cô ấy
“Anh ta đã hỗ trợ cho chúng ta trong vài tháng qua, Julie. Nếu anh ta làm điều đó một lần nữa thì vợ anh ta sẽ phát hiện ra.”
Tôi nhún vai và ngả lưng ra ghế. Tôi nhắm mắt lại và tựa má vào đốt ngón tay mình.
Tôi không biết mình đã thiếp đi lúc nào, nhưng tôi nhảy dựng lên khi có ai đó nắm lấy vai tôi. Tôi thấy trong hình ảnh phản chiếu Donovan đứng cao hơn tôi. Anh ta nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chúng tôi.
“Thằng khốn đó có xuất hiện nữa không?” Anh ấy hỏi.
“Không,” Tôi nói.
“Tốt. Anh chỉ muốn chắc chắn rằng em vẫn ổn.
“- Vâng, em ổn. Đừng lo.”
Anh ấy trượt tay khỏi vai tôi và bước ra khỏi phòng thay đồ. Lina và tôi nhìn theo khi anh ấy rời đi. Chúng tôi là hai người duy nhất còn lại trong phòng thay đồ. Lina không nói gì cho đến khi nghe tiếng đóng cửa.
“Thế là sao?” cô ấy hỏi.
“Có một gã đã gây khó dễ với tôi.” Tôi nhún vai. Đó chẳng có gì là lạ cả.
“Nhưng chuyện với Donovan là sao?”
“”Tôi không biết.”
Lina ngả lưng trở lại và cười khúc khích.
“Sao?” Tôi hỏi cô ấy
“Donovan đang say đắm cô ,” cô nói khi tiếp tục cười khúc khích. “Giờ mọi thứ trở nên có nghĩa hơn rồi. Đó là lý do tại sao cô thường phải phục vụ bàn. Anh ta ghen tị và không muốn cô cởi quần áo của mình trước mặt những người khác. Nó cũng giải thích cho những bộ trang phục mà cô mặc. Họ bảo thủ hơn nhiều so với những người khác. Anh ấy không muốn mọi người nhìn thấy cô như vậy.”
Tôi trợn tròn mắt nhìn cô ấy bởi vì không đời nào mà Donovan thích tôi. Ngực tôi phẳng so với các cô gái khác. Làn da nhợt nhạt của tôi được bao phủ bởi những nốt tàn nhang.
“Wow,” Tôi nói trong khi trượt ra khỏi ghế của mình. “Cô ngốc thật!”
“Không, cô chỉ giận vì tôi nói đúng thôi,” cô ấy nói với một giọng trẻ con.
Tôi thở ra một hơi thật sâu khi rời khỏi phòng thay đồ. Khi chúng tôi về nhà, Lina sẽ quên đi chuyện này.
Tôi đã dành cả đêm chờ đợi ở bàn. Tôi có thể nhìn thấy Donovan trong góc mắt tôi gần như cả đêm. Anh ấy dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, và nhìn tôi.
Kevin, người pha chế, đang lau khô một vài chiếc cốc bằng giẻ lau.
“Mấy giờ rồi?” Tôi hỏi anh ta, nghiêng người qua quầy.Tôi biết anh ta đeo đồng hồ. Kevin và Donovan là hai người duy nhất đeo đồng hồ, và tôi không muốn hỏi Donovan ngay bây giờ.
“Gần một giờ,” anh ta nói, quay đồng hồ về phía mình.
Tôi chỉ còn một tiếng nữa. “Cám ơn.”
Mí mắt tôi nặng trĩu khi tôi bước đi. Tôi nhéo vào bên trong bàn tay mình để không bị ngáp. Đó là một mánh khóe khác mà tôi đã học được từ
Lina. Khi tôi uống hết ly nước, tôi đã đi qua Lina. Cô ấy đang khiêu vũ với một người đàn ông. Và cúi đầu chào Donovan. Tôi đảo mắt và bỏ đi
“.Xin lỗi,” Tôi nghe thấy ai đó nói. Tôi quay về phía một trong những buồng gần đó để xem ai đang nói.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi một mình trên chiếc ghế rách rưới. Ông ta mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc và một cái quần jean. Làn da ông xệ xuống quanh đôi mắt đen láy của ông ta. Tôi chuẩn bị mời ông ta một ly, nhưng ngón tay ông ta bao quanh một cái ly đầy.”
Vâng?” Tôi đã tiến tới để có thể nghe thấy ông ấy mà không bị vướng tiếng nhạc.
“Tôi có thể hỏi cô một vài câu hỏi không?” ông ta hỏi.
Đây phải là người mà Lina đã nói đến sao. Tôi bị sốc vì một tiếng sau ông ta vẫn còn ở đây. Ông ta cần hỏi bao nhiêu câu hỏi? Cần phỏng vấn bao nhiêu cô gái?
“Về cái gì?” Tôi hỏi
“Về cô,” ông nói. “Đừng lo, tôi sẽ trả tiền.
“Bao nhiêu?”
“”Hai mươi đô-la.”
“Tôi sẽ cần nhiều hơn hai mươi đô la để kể cho một người lạ nghe câu chuyện cuộc đời của mình.”
Tôi có thể thấy ông ta cười khúc khích, nhưng tôi không thể nghe nó bởi có tiếng nhạc.
“”Cô thông minh đấy,” ông nói. “Cô là cô gái đầu tiên từ chối lời đề nghị của tôi. Hai mươi lăm thì sao?”
“.Tại sao ông lại muốn hỏi tôi?” Tôi hỏi
“Tôi đang viết một bài báo về những phụ nữ trẻ, như cô, trở thành vũ nữ thoát y. Hai mươi lăm đô la thì sao?”
“Xin lỗi, nó không đủ.”
“Sẽ mất bao nhiêu?”
“50 đô.”
Người đàn ông thở ra một hơi thật sâu. Ông ta chỉnh chiếc kính của mình.
“”Tốt thôi,” ông nói. “Tôi chỉ làm việc này bởi vì tôi nghĩ rằng cô khá khác so với các cô gái khác.”
Ông ta có vẻ là một người đàn ông ngọt ngào. Chẳng hề hấn gì khi trả lời những câu hỏi của ông ta. Nó sẽ giúp tôi và Lina có được tiền thuê nhà cho hạn vào ngày mai. Bên cạnh đó, tôi đã làm những điều tồi tệ hơn trong câu lạc bộ này với ít hơn năm mươi đô la.
Ông chỉ sang phía đối diện của buồng và tôi trượt vào. Ông lật mở cuốn sổ của mình và viết nguệch ngoạc xuống một vài ghi chú trước khi nhìn lên tôi.
“Cảm ơn cô rất nhiều,” ông nói. “Cho tôi biết tên cô được không?
“Angela Johnson.” Không đời nào tôi nói tên thật của mình cho ông ta biết. Tôi ngả người qua bàn để anh ấy có thể nghe thấy tôi.
“Tên tôi là Charles,” ông nói. “Cô bao nhiêu tuổi rồi, Angela?
“Mười chín,” tôi nói.
“Khá trẻ để làm việc ở đây,” ông nói. “Cô có sống với gia đình không?
“. Tôi sống với bạn cùng phòng của tôi.
“Cô ấy có biết về việc cô làm việc ở đây không?
“Cô ấy cũng làm việc ở đây. Thực ra cô ấy đã tìm cho tôi công việc này.”
Charles gật đầu trong khi tiếp tục ghi chép. Tôi đã cố gắng đọc những gì ông ta ghi, nhưng chữ viết tay của ông quá lộn xộn đến nỗi tôi không thể đọc ra bất kỳ từ nào.
“Gia đình cô có biết rằng cô làm việc ở đây không?” ông ta hỏi.Tôi
hít một hơi thật sâu và cắn môi dưới của mình. Chuyện này là một sai lầm. Đáng lẽ tôi không nên ngồi xuống.
“”Không,” tôi nói. “Họ chết khi tôi còn nhỏ.
“Vậy ai đã nuôi nấng cô?” Ông ta hỏi.
“Tôi được gửi giữa một loạt các viện trẻ mồ côi khác nhau “
“.Tại sao cô không sống ở một ngôi nhà ổn định.”
“Tôi đã gặp rắc rối rất nhiều. Tôi luôn tham gia vào các vụ đánh nhau và bỏ đi vào giữa đêm để uống rượu với bạn bè mình.
“Cô vẫn làm thế à?”
Có sự đồng cảm trong giọng nói của ông ta và nó làm tôi ngạc nhiên. Ông thực sự lắng nghe như ông ta quan tâm về những gì tôi làm với cuộc sống của mình.
“Không, không hẳn,” tôi nói. Tôi đã cố gắng không gây rối nữa. Tôi hối hận vì đã làm tất cả những việc đó khi còn là một thiếu niên.
“Cô hối hận à?” ông ta hỏi.
Tôi gật đầu.
“Để rõ ràng ,” ông nói. “Cô không sử dụng ma túy nữa, phải không?
“Không. Không còn nữa,” tôi nói.
Charles đóng sổ của mình, nhìn lên tôi, và cười. Ông cười rất lớn mà tất cả những chiếc răng vàng siêu vẹo của mình để lộ rõ.
“Cảm ơn Angela,” ông nói.
Ông ta thò tay vào túi và lôi ra một đống hóa đơn và đưa tiền cho tôi. Tôi lấy tiền và nhét nó vào áo ngực. Charles cười khúc khích và lắc đầu. Tôi ra khỏi buồng và trở lại về phía quán bar.
“Chờ đã! Angela!” Tôi nghe thấy ông ta hét lên. Tôi quay lại và anh ta đang nhoài người ra khỏi buồng. “Cô có phải là người ăn chay không?
“”Không,” tôi nói. Tôi cau mày khi bước ra khỏi buồng. Đó là một câu hỏi kỳ lạ. Ăn thịt có liên quan gì đến việc trở thành vũ nữ thoát y chứ?
Tôi thả khay đồ uống ra phía sau quầy bar và quay trở lại phòng thay đồ. Có một vài cô gái trong đó, nhưng nó khá trống. Tôi rút tiền ra khỏi áo ngực và bỏ vào túi. Với số tiền tăng thêm, tôi không thấy có lý do gì để ở lại làm việc tiếp nữa. Không ai để ý rằng tôi đã đi khỏi đó. Donovan có thể, nhưng nếu anh ta yêu tôi như Lina nói, anh ta sẽ bỏ qua chuyện đó. Điều này có thể có đặc quyền của nó.
Tôi đã thay đồng phục của mình thành quần jean và một chiếc áo hoodie. Tôi buộc tóc lên thành đuôi ngựa. Tôi thích cảm giác an toàn của những bộ quần áo này. Da tôi được che lại và không ai có thể nhận xét thô lỗ về nó . Nó giống như được bao bọc trong một cái kén thoải mái.
Tôi ra khỏi cửa sau và đi vòng ra phía trước câu lạc bộ. Những biển báo đèn neon thắp sáng bóng tối. Tôi rút điện thoại ra khỏi túi và gọi taxi. Cơn gió lạnh làm cho sự rùng mình chạy dọc sống của tôi. Tôi đút tay vào túi và cúi đầu xuống. Tôi ngước nhìn lên khi nghe thấy những viên đá của lối đi bị nghiền nát dưới bánh xe của một chiếc xe nào đó. Tôi đã nghĩ đó là chiếc taxi của tôi, nhưng đó lại là một chiếc xe tải màu xanh gỉ sét. Cửa xe trượt xuống và đó là Charles.
“Một cô gái xinh đẹp như cô không nên đợi ngoài trời lạnh,” ông ta nói. “Hãy để tôi đưa cô về nhà.
“Không cảm ơn “, tôi nói, không đời nào tôi bước vào xe của ông ta. “Tôi gọi taxi rồi, nó đang tới đây.
“Cô gọi bao lâu rồi?” Ông ta hỏi.
“Chỉ vài phút trước khi ông tới. Nó sẽ tới đây sớm thôi.
Động cơ ngừng kêu khi Charles rút chìa khóa ra khỏi hộp đánh lửa. Ông ta mở cửa và đi vòng sang phía bên kia chiếc xe tải. Ông mặc chiếc áo kẻ vải flannel xắn tay áo và đội mũ bóng chày trên đầu. Ông ta tiến một bước, tôi lùi lại một bước.
“Tôi muốn cô gặp con trai tôi,” ông nói.
Tôi nhướn mày.
“Ông muốn tôi làm gì cơ?. Tôi hỏi
“”Tôi muốn cô gặp con trai tôi,” ông nói. “Thằng bé là một người rất tử tế. Cô sẽ thích nó đấy
“.Tôi sẽ chờ taxi của tôi ở bên trong.”
Tôi lùi lại một bước nữa. Charles giơ tay ra như tôi là một con nai rụt rè mà ông ta không muốn tôi sợ hãi chạy đi mất.
“Angela, chờ đã,” ông nói. “Tôi không muốn làm cô hoảng sợ “
“Không, ông không làm tôi sợ,” tôi nói, lùi lại một bước. “Ông nói đúng, ngoài này lạnh quá. Tôi sẽ chờ bên trong.”
Tôi quay gót để vào trong. Charles thở hắt ra một hơi.
“Tôi ước gì chuyện không phải như thế này,” ông nói.
Tiếng hét của tôi đã bị cắt ngang khi bàn tay của Charles bịt ngay trên miệng tôi. Ông ta kéo tôi dựa vào ngực và kéo tôi vào trong chiếc xe tải của ông ta. Tôi vung khuỷu tay ra sau và đánh vào xương sườn ông ta. Ông ta phát ra tiếng cằn nhằn, nhưng tay của ông không hề buông lỏng. Tôi đá chân ra sau và đánh vào mặt ông ta. Tôi dồn hết sức lực và dẫm vào chân ông ta. Ông ta thở ra một hơi thật mạnh trước khi ném tôi xuống đất. Tôi đã dùng tay chống đỡ cú ngã vừa rồi, và sỏi đã xé rách da thịt tôi.
Tôi nhìn lên để thấy Charles cao trên tôi. Ông ta rút thứ gì đó từ túi sau của chiếc quần jean. Ông ta bật nắp ra bằng ngón tay cái, và tôi nhận ra đó là ống tiêm. Tôi sợ hãi quay lại, nhưng anh ta túm lấy mắt cá chân tôi. Ông ta giật ngược tôi về phía ông và đè đầu gối lên bụng tôi. Tôi thở hổn hển xoay xở để có thể thở. Tôi đã giãy giụa để thoát khỏi vòng tay của ông ta. Tôi đá chân mình ra, nhưng Charles đã nắm lấy đùi tôi và ghì nó vào đống sỏi. Có một cái nhéo mạnh vào một bên đùi của tôi. Tôi hét lên, và Charles đứng dậy.
Tôi đã vấp ngã khi cố gắng đứng lên. Đầu gối tôi run rẩy và đầu óc quay cuồng. Tôi tiến lên một bước và ngã khụy xuống. Tầm nhìn của tôi dần mờ đi. Tôi cố gắng đứng dậy lần nữa, nhưng không đủ sức để làm vậy. Charles cười khúc khích. Tôi mở miệng ra để hét lên, nhưng đó chỉ là tiếng thảm hại phát ra từ miệng tôi.
Charles mở cửa ghế phụ. Ông ta cúi xuống và kéo tôi ra khỏi mặt đất. Tôi cố đẩy ông ta ra khỏi tôi, nhưng ông ta lại bật ra một tiếng cười khúc khích khác. Ông ta đặt tôi ngồi xuống ghế. Ông với qua và kéo dây an toàn qua ngực tôi. Một nụ cười rộng ngoác trên khuôn mặt ông ta khi ông hất những sợi tóc ra khỏi trán tôi. Tôi cố la lên lần nữa, nhưng giọng tôi đã khàn đặc đi
“”Không sao đâu,” Charles nói. “Tôi sẽ đưa cô về với gia đình .”
Charles đóng sầm cửa lại. Mí mắt của tôi trở nên nặng trĩu, và đầu tôi bắt đầu đau nhức. Charles leo lên ghế lái và khởi động xe. Ông ta lái đi, và tôi không thể ngẩng đầu lên được nữa. Thái dương của tôi tì vào cửa xe đầy lạnh lẽo. Tôi không thể mở to mắt và thán phục trước thứ thuốc mà Charles đã cho tiêm tôi.