Hạ Cánh Trong Trái Tim Anh - Chapter 14
Ruan Sixian rời du thuyền với đôi mắt đỏ hoe.
Mặc dù không sinh ra trong một gia đình quyền thế, không được là sinh ra từ vạch đích, nhưng từ khi còn là một cô gái còn đi học, người tán tỉnh muốn cầu hôn cô thì rất nhiều.Thỉnh thoảng cũng có vài tin đồn, nhưng chưa ai từng làm cô bẽ mặt như thế này.
Cái gì mà ‘cho cô một cơ hội’ và ‘thật sự là trùng hợp’.
Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ?
Nếu không phải Fu Mingyu rời đi ngay lập tức, nếu không phải lo lắng rằng đây là bữa tiệc của ông chủ Bian Xuan, nếu không phải là ngoại quốc toàn bộ là người nước ngoài, Ruan Sixian chắc chắn sẽ tạt tất cả rượu trên tay vào mặt Fu Mingyu ngay tại đây.
Thật tiếc khi mọi thứ giờ đây chỉ là tưởng tượng.Cô đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để hành động.Ruan Sixian biết rằng bất cứ lời giải thích nào mà cô ấy đưa ra cho một kẻ ngốc như Fu Mingyu đều sẽ vô ích.
Đi thôi!
Đi ngay bây giờ nào!
Ruan Sixian không thể chịu đựng nổi sự bất bình và quyết định rời Hengshi Airlines và rời bỏ quyền lực của Fu Mingyu, không còn ở lại dưới quyền công ty của anh và tiếp tục sống như một kẻ ngốc.
Khách sạn được trang bị một máy vi tính.Ruan Sixian mở chương trình word và bắt đầu viết đơn từ chức.
Trong suốt cuộc gọi với Si Xiaozhen, Ruan Sixian đã mắng cô rất gay gắt.
“Bạn vẫn còn hỏi nữa à! Vì điều này, mà mình đã rất mất mặt.Mình từ bỏ.Mình sẽ từ chức ngay bây giờ!”
Si Xiaozhen choáng váng trước sự tức giận của Ruan Sixian.Cô không biết mình đã làm gì sai, và giọng nói của cô chợt nghẹn lại.
“Cái gì, có chuyện gì đã xảy ra với cậu à ? Mình muốn nói với cậu rằng cậu không cần phải chuyển bức thư nữa.Mình đã có một cách mới.”
Ruan Sixian ôm trán và tóc tai bù xù.Cô nhìn lên và thấy dòng chữ lớn ‘Thư từ chức’ trên màn hình máy tính, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trên điện thoại, Ruan Sixian không quan tâm Si Xiaozhen nói gì về cách mới.Vỗ ngực, cô nói với Si Xiaozhen về những gì đã xảy ra trong hai ngày qua một cách bình tĩnh nhất có thể, và lăng mạ Fu Mingyu một cách nhiệt tình trong 10 phút, dùng tất cả những từ ngữ xúc phạm mà cô có thể nghĩ ra.
Sau khi nghe điều này, Si Xiaozhen không tưởng tượng được trong một thời gian .
“Làm thế nào, làm thế nào anh ta có thể làm điều này?”
“ Làm sao mà mình biết được?Anh ta đúng là đồ bệnh hoạn.”
Si Xiaozhen im lặng một lúc rồi nói, “Có thể anh ta đã gặp quá nhiều phụ nữ kiểu này nên có thể đã hiểu lầm cậu …”
“Vậy thì, mình có nên chịu đựng sự tức giận của anh ta không? Mình ko quan tâm bất cứ thứ gì nữa.Mình sẽ nghỉ việc.Tôi không thể thở nỗi khi nghĩ đến anh ta lúc này! ”
Không khí cuối cuộc điện thoại rất nặng nề.Sau một lúc lâu, Si Xiaozhen nói, “Mình sẽ đi cùng với cậu.Hôm nay chú mình đã gọi điện cho.Phía Huafei… ”
Đột nhiên, một bản nhạc chuông xa lạ vang lên sau lưng cô.Ruan Sixian ngay lập tức quay đầu lại và nhìn thấy Jiang Ziyue đang đứng phía sau cô.Cô ấy đang nhìn cô một cách sững sờ.Bởi vì nhạc chuông vang lên quá đột ngột, vẻ mặt của cô bỗng trở nên căng thẳng.Cô lập tức cúi đầu bấm điện thoại di động.
Đó chỉ là một khoảnh khắc hoang mang.Khi cô nhìn lên lần nữa, biểu hiện của Jiang Ziyue đã trở lại bình thường.
“Um.. ” Jiang Ziyue nói, “Chị vừa mở cửa.Chị không nghe thấy chuyện gì hết. “
Có nghĩa là những gì Ruan Sixian đã nói với Si Xiaozhen vừa rồi, cô ấy đã nghe thấy tất cả.
“Chị sẽ nói chuyện với em khi chị trở lại.”
Ruan Sixian cúp điện thoại, nhìn lại Jiang Ziyue.Cô không biết phải nói gì.
Jiang Ziyue dường như cũng có chút ngượng ngùng.Cô vào phòng tắm rửa tay và ra ngoài thu dọn đồ đạc của mình.Cô chẳng nói câu nào.
Ruan Sixian nghĩ rằng dù sao sự việc đã đến lúc này, và cô không thể che giấu sự thật rằng mình sẽ từ chức, vì vậy cô không còn quan tâm đến nữa.
Nhưng Jiang Ziyue không hề dừng lại.Cô gấp quần áo trên giường và nói: “Em thực sự muốn nghỉ việc à? Đừng bốc đồng và hãy suy nghĩ kĩ về chuyện đó một lần nữa.”
Tuy lời nói của cô thật sự chân thành, nhưng Ruan Sixian không tìm thấy một chút cảm xúc nào trong đó, giống như một câu lưu giữ cố định được thản nhiên nói ra.
Vì vậy, Ruan Sixian chỉ lắc đầu và nói rằng cô ấy đã nghĩ đến chuyện đó.
Chắc chắn rồi, Jiang Ziyue không hỏi thêm câu nào nữa.
Ruan Sixian tiếp tục viết đơn từ chức, và đèn trên bàn sáng cho đến 2 giờ sáng.
Chuyến bay trở về cất cánh hai ngày sau đó.Khi đến Jiangcheng, thời tiết không tốt lắm, sương mù dày đặc.Nhiều máy bay lượn vòng trên bầu trời.
Lúc này, trời đã sáng sớm.Cánh đồng gần đó bắt đầu thức giấc và những người nông dân ở độ tuổi hai mươi hoặc ba mươi mang theo công cụ của họ và đi bộ chậm rãi trên sườn núi.
Xung quanh dòng xe cộ cao tốc, cảnh sát giao thông chỉ huy ở cổng sân bay mồ hôi nhễ nhại.
Có một hàng dài ở lối vào của tầng khởi hành, và những người đã bị kẹt xe, bây giờ đổ xô vào cổng làm thủ tục trong khi kéo vali của họ.
Sương mù dày đặc tản ra, từng chiếc một, cuối cùng máy bay cũng chậm rãi hạ cánh, nhân viên bảo trì máy bay vội vàng dẫn các máy bay dừng lại chính xác.