Hạ Cánh Trong Trái Tim Anh - Chapter 2
Đây chỉ là một thay đổi nhỏ không gây phiền phức cho người khác , nhưng cũng là một đòn chí mạng đối với Ruan Sixian và Si Xiaozhen, những người đang tranh cử kế hoạch gia nhập Hengshi Airlines.
Ruan Sixian mở miệng, như muốn từ chối . Si Xiaozhen nói : “Mình đã gửi cho anh ấy rất nhiều email, nhưng mình không nhận được bất kỳ sự hồi âm nào.Đây chính là cách duy nhất .Mình biết cách này là vô lý, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu? Nếu Fu Mingyu thực sự là người dễ gần và tốt bụng ,thì anh ta sẽ sẵn sàng xem xét lại sau khi đọc bức thư của mình không ?Và …”
Ruan Sixian chỉ giơ tay, ngắt lời Si Xiaozhen và nhận bức thư.
“Mọi người đang làm gì vậy”
Đột nhiên, Jiang Ziyue mở cửa và nửa người cô dựa vào. “Cơ trưởng đến rồi.Nhanh lên. Cuộc họp sẽ bắt đầu”.
Ruan Sixian nhanh chóng giấu bức thư sau lưng , cô gật đầu và nói : “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Động tác nhỏ này bị Jiang Ziyue nhìn thấy, ánh mắt cô cảnh giác nhìn qua : “Trong tay của em có cái gì vậy ?”
Ruan Sixian không muốn Jiang Ziyue nhìn thấy thứ cô đang cầm. Tuy nhiên, hành động che giấu vừa rồi quá rõ ràng, nó như thể cô ấy đang muốn che giấu một thứ gì đó. Ánh mắt dò hỏi của Jiang Ziyue liếc nhìn cô khiến Ruan Sixian chỉ có thể lấy thứ trong tay ra và lắc nhẹ.
“Chỉ có thứ này.Cũng không có gì đâu.”
Khi Jiang Ziyue nhìn thấy tờ phong bì, đôi môi mím chặt của cô mới giãn ra , “Cái thứ lộn xộn gì thế này.Nhanh lên và đừng chậm chạp nữa.”
Ruan Sixian nhét lá thư vào bên trong túi, cài cúc áo và đi về phía Jiang Ziyue.
—
Bởi vì Fu Mingyu nằm trong danh sách khách VIP nên cơ trưởng đặc biệt chú ý đến cuộc họp hợp tác trước chuyến bay này.Ông ấy nói lâu hơn bình thường 20 phút.
Khi cuộc họp kết thúc, đã đến giờ lên máy bay nhưng họ được đài kiểm soát không lưu thông báo rằng họ phải trì hoãn 1 tiếng do điều khiển không lưu.
Thời gian đột ngột được nới lỏng. Cơ trưởng đứng dậy và nói với 2 phi công phụ bên cạnh , “Chúng ta đi mua gì để ăn”.
Cả 3 đứng dậy đi ra ngoài, để cả đoàn trong phòng họp.
Chuyến bay lại bị trì hoãn. Mọi người phải đợi và thậm chí là không được tính giờ bay.Dần dần, có những người bắt đầu phàn nàn với giọng nói nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, Ruan Sixian đã ra ngoài để nghe điện thoại .
Trước khi cúp điện thoại, Ruan Sixian đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng họp ngày càng hăng say, giống như đang bàn chuyện vui vẻ trở lại .
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy ?” Ruan Sixian đẩy cửa vào. “Tôi đã nghe thấy giọng của mọi người bên ngoài”.
Jiang Ziyue cuộn lại tờ danh sách hành khách và xoa 2 bên thái dương của cô ấy. Cô ấy nghiêng đầu và nói với một nụ cười : “ Họ đang cá cược xem ai có thể có được số điện thoại của chủ tịch Fu hôm nay.”
Ruan Sixian khó hiểu thốt lên một tiếng “ừm” , “Để làm gì thế?”
“Cô nghĩ sao? Dĩ nhiên là phải theo đuổi anh ta!”
“Thật khó để đi cùng chuyến bay với anh ta. Đây là cơ hội thật hiếm có.Nếu bây giờ không làm, không biết phải chờ đợi bao lâu nữa mới có cơ hội !”
“Mười giờ bay đường dài, mình không tin là không có cơ hội để tiếp xúc với anh ta.Nếu không làm được, thì chúng ta hãy học cách như người khác và tạt cà phê hay một thứ gì đó, hahaha.”
“ Tạt cà phê thì tàn nhẫn quá, tôi nghĩ rằng tôi sẽ chờ cơ hội khi máy bay bị rung lắc, tôi sẽ ngã vào vòng tay của anh ấy .”
Cà phê bắn tung tóe…rơi xuống…
Đôi mắt của Ruan Sixian chớp liên tục khi cô nghe thấy những điều này.
Thậm chí, 10 năm trước , thể loại phim thần tượng đã không còn diễn cảnh này, được chứ?
Tuy nhiên, vì mọi người nên nói như vậy , nên có thể thấy rằng đó chỉ là một trò đùa.
Ruan Sixian ngồi xuống với một nụ cười và lấy tay gãi vào thái dương .
“Dù sao thì mọi người đang mơ về điều gì vậy?”
Sau khi nói cô ấy đã rất ngạc nhiên .
Làm thế nào để cô ấy nói ra những gì cô ấy nghĩ trong tâm trí của mình ?
Bầu không khí trong phòng họp tạm dừng một chút.
Ngay sau đó được phá vỡ bởi một câu nói bất cẩn.
“Nằm mơ cũng không thể phạm luật,hơn nữa…”. Một người hạ giọng và nói : “Anh trai của chủ tịch Fu, một chủ tịch Fu khác, vị hôn thê của anh ấy là một tiếp viên hàng không.Họ đã gặp nhau trên máy bay .Cái đó gọi là gì nhỉ ? À, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra”.