Hạ Cánh Trong Trái Tim Anh - Chapter 21
Hai chiếc ACJ31 được phân bổ cho căn cứ Jiangcheng đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trong Hãng hàng không Hengshi trong một thời gian.Dù đã xem những hình ảnh tron quảng cáo trước đó nhưng họ vẫn vô cùng bàng hoàng khi tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của chiếc máy bay.
Một tuần trước chuyến bay đầu tiên của ACJ31, nhiều tiếp viên hàng không trong nước bắt đầu chăm chú vào hồ sơ của hãng để xem ai là người may mắn.Rốt cuộc, tầm quan trọng của chuyến bay đầu tiên không phải là bình thường.Phải có các cuộc phỏng vấn và báo cáo trên phương tiện truyền thông, điều này cũng cho thấy ông chủ nên chú ý đến nó, và sẽ để những người chuyên nghiệp nhât sắp xếp chuyến bay đầu tiên .
Jiang Ziyue là người thận trọng nhất trong số các tiếp viên hàng không.Vài ngày trước, cô đến văn phòng của Wang Lekang để lấy sổ nhiệm vụ của chuyến bay.Khi cô cúi xuống, cô nhìn thấy tên mình trong tập tài liệu anh cầm trên tay.Sau đó, cô ấy đã sẵn sàng vui vẻ và đi đến Tây Ban Nha với cơ trưởng Yue để nghỉ mát.Khi trở lại, cô sẽ tham gia chuyến bay đầu tiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây dù sao cũng là một kỳ nghỉ nhỏ mà cô có được khi chuyển từ các chuyến bay quốc tế sang các chuyến bay nội địa.
Về vấn đề này, Ni Tong vẫn không hiểu về nó.Các chuyến bay quốc tế rất tốt.Họ có những kỳ nghỉ dài ngày, lương cao và họ cũng có thể đi chơi khắp nơi trên thế giới.Không giống như chuyến bay bốn chặng của cô ấy trong lĩnh vực này, cảm giác như cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì trên thế giới.
Nhưng bây giờ người đó đang yêu thuyền trưởng Yue và họ sắp đính hôn.Họ muốn trở thành một gia đình là điều bình thường.
Với một vị hôn phu như vậy, cô ấy thậm chí có thể bỏ việc và trở thành một người vợ trong vài năm nữa.
Nói đến cơ trưởng, Ni Tong đột nhiên gửi một tin nhắn cho Jiang Ziyue.
“Sếp ơi, chị có biết phi công bay cùng ACJ31 hôm nay là một phụ nữ không?”
Những chuyện Ni Tong đã từng nghe qua, Jiang Ziyue làm sao lại không nghe nói.
“Chị biết.Có chuyện gì thế?”
Sếp của cô ấy bình tĩnh như vậy và Ni Tong cảm giác cô đang làm ầm ĩ lên.Chỉ cần nhìn xem bên kia bình tĩnh như thế nào.
“À.Không sao.Em chỉ nói vậy thôi.Chúc chị thượng lộ bình an.”
Thấy Jiang Ziyue không muốn trò chuyện, Ni Tong chỉ có thể từ bỏ và trở về nhà uống rượu với bạn bè của cô ấy.
Sáng hôm sau, trước khi mặt trời ló dạng, một cơn mưa phùn liên tục đã đánh thức thành phố.
Nó luôn như thế này khi cô ấy quay trở lại miền nam.Không khí luôn có sương mù và đồ giặt cũng không khô.
May mắn thay, Ruan Sixian vừa trở về Jiangcheng, quần áo của cô vẫn chưa được cất vào tủ.Tất cả những bộ quần áo mà cô ấy sẽ phải mặc hôm nay vẫn được xếp gọn gàng trong hộp, và cô ấy có thể mặc chúng sau khi ủi xong.
Căn nhà mới cô thuê là một căn hộ chung cư cao cấp vừa nhận bàn giao vào năm ngoái.Nó chống ẩm rất tốt và không có hơi ẩm trên tường.Và vì gần sân bay nên ban lãnh đạo cấp cao và cơ trưởng của nhiều hãng hàng không đều có hộ khẩu tạm trú tại đây.Cơ trưởng lái máy bay trở về cùng cô ngày hôm đó cũng sống ở đây.
Thời tiết vẫn lạnh.Ruan Sixian lấy ra một chiếc áo len và đội lên đầu cô.Khi đầu cô ấy lộ ra ngoài, tóc cô ấy dựng đứng.
Nhìn thấy bản thân như vậy, Ruan Sixian không khỏi đảo mắt trước gương.
Nếu cô ấy nghĩ kỹ lại, cô ấy thực sự rất tàn nhẫn với chính mình.
Khi cô vừa mới vào Học viện bay, việc rèn luyện thể chất hàng ngày quá bất thường đến mức một số nam giới cũng không thể chịu nổi.
Đặc biệt là khi tập trên con lăn cố định, đặt người vào khung sắt và quay tròn, tăng tốc lặp đi lặp lại.Lúc đầu, Ruan Sixian cũng nôn rất nhiều.Cô loạng choạng trở về ký túc xá, không chỉ súc miệng mà còn phải rửa sạch những thứ bẩn thỉu đã nôn ra trên tóc.
Sau đó, cô nhận thấy mình mất nhiều thời gian hơn các nam sinh viên khác để chăm sóc tóc mỗi ngày, vì vậy cô quyết định đến tiệm cắt tóc.
Cô đã để mái tóc dài dày mượt này hơn chục năm.Dưới sự chăm chút tỉ mỉ của cô, dù có uốn thì mái tóc xoăn của cô cũng không bị bết hay chẻ ngọn.Thậm chí người thợ cắt tóc còn chạm vào tóc cô ấy nhiều lần và hỏi một cách miễn cưỡng: “Cô gái, em có thực sự muốn cắt nó không?”
Ruan Sixian gật đầu và nói: “Cắt.”
Sau đó, khi cô nghe thấy tiếng lách cách của cây kéo, Ruan Sixian nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và lông mày khẽ run lên.
Sau một vài lần cắt, những sợi tóc dài rơi xuống đất, sức nặng trên đầu càng ngày càng nhẹ, ánh mắt của Ruan Sixian càng ngày càng nhắm chặt.
Khi mở mắt ra và nhìn thấy kiểu tóc lộ rõ hai tai trong gương, cô suýt ngất đi.
Chà, cô ấy sẽ chỉ nghĩ mình là một người có nhiều kinh nghiệm.
May mắn thay, những năm gần đây, tóc của cô đã dài đến ngang vai.
Ruan Sixian vừa nhớ lại quá khứ và chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại di động của cô đột nhiên phát ra tiếng bíp hai lần.
Cô cầm lên và thấy rằng đó là WeChat của Bo Yang.
[Bo Yang]: Cô có đang báo cáo công việc sáng nay không?