Hạ Cánh Trong Trái Tim Anh - Chapter 4
Một lúc sau , Jiang Ziyue ho lên 2 tiếng : “Được rồi, đừng phiền phức nữa.Cơ trưởng sẽ đến bất cứ lúc nào.
Giọng nói vừa vọng xuống , cửa phòng họp bị đẩy ra, nhưng đó là Wang Lekang đi vào.
Khuôn mặt luôn nở nụ cười của anh giờ đã bị một đám mây đen bao phủ.Tất nhiên , ai cũng có thể đoán điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Những người trong phòng nhìn lẫn nhau, không ai dám lên tiếng trước, chỉ có thể chăm chú nhìn Wang Lekang.
Wang Lekang đứng ở bàn hội nghị với một bụng đầy tức giận sắp bùng phát và vẻ mặt của anh ta cứ thay đổi lần này đến lần khác.
Tuy nhiên, người này vốn hiền lành nên dù có tức giận đến đâu anh ta cũng không quát mắng nhiều.Cuối cùng,anh ta chỉ tay về phía số ít người đứng trước mặt.
“Mọi người đã quên tất cả những điều mà tôi đã nói trong cuộc họp lần trước rồi phải không? Để tôi nói cho mà nghe. Trong tương lai, hãy trở nên trung thực hơn đi .Các cô có thể làm bất cứ điều gì mà mấy các cô sau giờ làm việc, nhưng trong giờ làm việc thì nên ttrung thực một chút.Nếu mấy người làm bất cứ điều gì đó, tất cả sẽ bị sa thải!”
Ruan Sixian khẽ cau mày.
Cô ấy sẽ gửi lá thư cho Fu Mingyu trên máy bay sau.
Wang Lekang không chỉ vào cô ấy,phải không ?
Có lẽ là không. Anh ta không biết gì hết
Tuy nhiên, khi con người có lương tâm cắn rứt, họ luôn cảm thấy rằng dù chỉ một cái liếc mắt từ người khác cũng có ý nghĩa nào đó . Ruan Sixian ngẩng đầu và cố gắng tìm kiếm chút manh mối trên khuôn mặt của Wang Lekang. Thật không may, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng giận dữ của anh ta và cánh cửa đóng sầm vẫn đang khẽ rung chuyển, để lại căn phòng tràn ngập sự hoang mang.
“Sếp bị làm sao vậy?”
“Ai biết được , chắc sắp đến thời kì mãn kinh đấy”
“Ai xúc phạm anh ấy thế nhỉ”
Ai đó đột nhiên nhận ra điều gì và nói ,“Có phải hôm nay chủ tịch Fu có mặt trên chuyến bay này không?”
“Không nên . Hôm nay chúng ta chỉ nói đùa về chuyện đó. Làm sao anh ta biết được”.
“Thôi được rồi”.Ziang Ziyue với tư cách là tiếp viên trưởng , mơ hồ cảm thấy rằng nó có liên quan đến đến trò đùa vừa rồi mà họ đã nói “Thôi sẵn sàng lên máy bay thôi”.
Cuối cùng,tất cả mội người đều không rõ vì sao Wang Lekang lại tức giận, nhưng bọn họ sẽ không dám tái phạm thêm một lần nào nữa .Khi lên máy bay , tất cả bọn họ chỉ như những người máy lương thiện không cảm xúc .
Chờ cơ trưởng kiểm tra một vòng xong cửa máy bay chuẩn bị cho hành khách khoang hạng nhất vào .
Nhưng trước đó,họ phải đón tiếp vị khách đặc biệt.
Cơ trưởng dẫn đầu thủy thủ đoàn đứng kính cẩn ở cửa ra vào cabin.
Đáng lẽ Ruan Sixian sẽ đứng ở hàng thứ hai, nhưng cô lại cao nhất đoàn và nổi bật trong đám đông nên đã tự động lui về hàng cuối cùng .
Nửa phút sau ,người mà mọi người chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện từ cây cầu phía hành lang.
Chỉ trong chốc lát, Ruan Sixian hiển nhiên cảm nhận được bầu không khí xung quanh cô phảng phất có sự thay đổi, các tiếp viên hàng không bên cạnh cô điều nghiêng người về phía trước một chút.
Màn đêm đen như mực vào sáng sớm, chỉ có hành lang là sáng rực .
Fu Mingyu đang sải những bước chân thật lớn,trên tay đang cầm điện thoại di động gọi điện.
Cho tới khi bước đến gần cabin, anh nhìn thấy một nhóm người trong bóng tối, cau mày khó coi, liền cúp điện thoại.
Theo sau anh ta là một người đàn ông trẻ có vẻ cùng tuổi , anh ấy có thể là trợ lý hoặc thư ký .
Hai người lên máy bay và liếc nhìn đám đông.
Không thể giải thích được như là có một cảm giác bị áp bức bên trong không gian rộng rãi.
Ruan Sixian bí mật nhìn anh , tim cô đập thìn thìn như trống đánh .
Rơi vào cái ác của của Si Xiaozhen, có lúc cô thực sự hy vọng rằng người như vậy sẽ là một người dễ mềm lòng.
Rõ ràng, người đàn ông đó bị bao phủ bởi dòng chữ “Tôi không có trái tim”
Cơ trưởng lớn tuổi hơn nhưng ông ấy vẫn mỉm cười và nói , “Chủ tịch Fu, chào mừng ngài đến với chuyến bay này.”