Hạ Cánh Trong Trái Tim Anh - Chapter 7
Đàn ông điều là những kẻ ngốc .
Không có từ nào có thể diễn tả trạng thái tinh thần của Ruan Sixian chính xác hơn vào câu nói này .
Cô vô thức rút lại lá thư, nặn ra một nụ cười xấu hơn khóc .Cô muốn nói điều gì đó, nhưng cô không thể nói được dù chỉ một lời.
Cũng may khi Fu Mingyu nói xong cũng không thèm để ý đến cô nữa, không thì cũng coi như không nhìn thấy ai trước mặt , vươn tay tắt đèn , sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Những hành khách xung quanh cũng rất yên lặng . Thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng lật sách hay tiếng cốc va chạm nhẹ vào vật gì đó.
Có vẻ như không có ai để ý đến những gì đã xảy ra ở đây .
Nhưng Ruan Sixian cảm thấy rằng có rất nhiều ánh mắt chú ý đến cô , đều xem cô là trò vui.
Ruan Sixian nghiến răng quay người bỏ đi với bình cà phê .
Trở lại phòng chứa đồ, cô đặt bình cà phê xuống một cách nặng nề khiến Jiang Ziyue giật mình.
“Có chuyện gì xảy ra với em thế ?”
Mặc dù Ruan Sixian đang đè nén sự tức giận , nhưng cô cũng không dám phàn nàn về ông chủ trước mặt tiếp viên trưởng.
Mặc dù cô và Jiang Ziyue có mối quan hệ tốt nhưng đồng nghiệp vẫn là đồng nghiệp , những lời đàm tiếu sau lưng ai đó có thể trở thành con dao đâm sau lưng cô bất cứ lúc nào.
Jiang Ziyue hỏi lại, “ Vậy còn bức thư của Si Xiaozhen…em đã gửi nó đi chưa ?”
Ruan Sixian lạnh lùng nói : “Quên đi, em sẽ không gửi nó nữa”.
Sau đó, Ruan Sixian ngạc nhiên mở to mắt : “Sao chị biết ?”
Jiang Ziyue nhún vai , xoay người dựa vào tủ : “Chiều nay cô ấy cũng có tìm chị”.
Jiang Ziyue chức cao hơn Ruan Sixian và những người khác. Trong những ngày đầu cô ấy là người hướng dẫn chuyến bay của Si Xiaozhen, và vì cô ấy là tiếp viên trưởng, Si Xiaozhen nghĩ rằng cô ấy có thể nói nhiều về nó , vì vậy cô ấy đã nhờ Jiang Ziyue giúp đỡ trước.
Nhưng Jiang Ziyue đã trực tiếp từ chối .
Chưa kể vấn đề này không liên quan đến bản thân cô, chuyện này thật sự quá nực cười .Vì vậy, tại sao cô phải tự rước vào bản thân mình.
Ruan Sixian đã tìm ra ý chính của cô và gật đầu : “Mình vẫn còn chưa tìm thấy cơ hội nữa là”.
Jiang Ziyue đến gần và hỏi , “Em không dám à?”
“Vâng,em không dám đâu” khóe miệng Ruan Sixian cười nhăn nhở . “Em thấy khá là xấu hổ”.
Điều gì sẽ xảy ra nếu người khác nghĩ rằng cô ấy đang gửi một bức thư tình?
“Không có gì mà mắc cỡ”.”Jiang Ziyue chọn ba miếng bít tết và đưa cho Ruan Sixian,“ Chị sẽ giao bữa tối cho đoàn.Bây giờ chị sẽ giao nó cho em …Sau đó khi đèn tắt thì cứ nhẹ nhàng gửi cho anh ta ,không ai biết đâu.
Nghe thấy Jiang Ziyue nói lời này, tâm trạng của Ruan Sixian đã sớm lệch một góc.
Có vẻ có lý.
Vừa rồi Fu Mingyu rõ ràng đã hiểu lầm cô và cho rằng cô đang quyến rũ anh.Làm thế nào Ruan Sixian có thể giải thích một điều như vậy ? Bất cứ điều gì cô ấy nói, người khác có thể sẽ không tin.Cô ấy chỉ phải gửi bức thư ra ngoài.Khi Fu Mingyu xem nội dung, anh sẽ biết rằng anh đã hiểu lầm cô.
Tuy nhiên, nhìn thái độ của Fu Mingyu lúc này, chắc chắn anh ta sẽ không chấp nhận bất cứ thứ gì từ cô,vì vậy cô sẽ phải đợi sau khi đèn tắt và mọi người đã ngủ,cô mới có thể đặt lá thư lên chỗ của anh mà không bất cứ ai có thể biết về nó.
Khi anh tỉnh dậy và xem nội dung, thì sự thật sẽ trở nên rõ ràng.
Được rồi.
Ruan Sixian đã đưa ra quyết định và yên tâm chờ đợi.
Hai mươi phút sau, đèn cabin đã tắt.Hầu hết các hành khách đều đã và đeo khẩu trang.Có hai người khách đang đọc sách và đèn của họ đang bật.Xung quanh rất yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy.Chỉ trên ghế 7A, một cậu bé bảy hoặc tám tuổi đang xem phim hoạt hình với chiếc loa được bật.
Vào lúc này, cô cảm thấy máy bay giống như một ký túc xá, nơi đó Ruan Sixian cảm thấy mình như một người quản lý.
Cô nhẹ nhàng bước đến bên cậu bé và nhắc cậu đeo tai nghe vào để xem phim hoạt hình.
Đứa trẻ rên rỉ một lúc và nói: “Nhưng tai của em bị đau.”
Ruan Sixian ngồi xuống và nói nhỏ: “Bạn nhỏ, em sẽ làm phiền người khác nếu em để loa lớn như thế này.”
Đứa trẻ vẫn không muốn nghe, chỉ về phía người bên cạnh và nói: “Bố em thậm chí không bị quấy rầy.”
Ruan Sixian nhìn sang.Bố cậu bé đeo khẩu trang và tai nghe giảm tiếng ồn nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng cậu bé.Anh ta ngủ rất say.Nếu ông ta có thể bị quấy rầy thì đó mới là chuyện lạ đấy.
Gặp phải tình huống như vậy, Ruan Sixian không còn cách nào khác là phải nỗ lực thuyết phục vị hành khách này.
“Bạn nhỏ, sáng sớm hôm sau em đã đến Luân Đôn rồi.Nếu giờ này em không ngủ thì mai xuống máy bay cũng ngủ gật, không còn sức mà chơi nữa đâu”.