Hạnh Phúc Nhé, Điện Hạ - Chapter 3
- Home
- Hạnh Phúc Nhé, Điện Hạ
- Chapter 3 - Tôi không thể quên được người mình yêu (Theo lời kể: Julian)
Tôi vẫn luôn thích cô ấy. Từ bé đến giờ vẫn chỉ một mình cô ấy – Seira.
Tôi đã luôn ở bên cạnh Seira từ khi cô ấy được sinh ra vì mẹ của chúng tôi là những người bạn thân thiết thời đi học .
Cô ấy là một đứa trẻ hay khóc, nhưng lại rất kiên cường, ghét thua cuộc và luôn luôn nỗ lực trong mọi việc. Cô ấy rất thích đồ ngọt và đặc biệt là bánh táo, mỗi khi được ăn món đó cô ấy sẽ nở nụ cười hạnh phúc cùng với khuôn mặt đáng yêu.
Tôi không biết chính xác là tôi thích cô ấy từ khi nào. Chỉ là lúc nhận ra, tôi đã đắm chìm trong những cảm xúc yêu thương rồi.
Nhưng mà Seira cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Tôi cũng biết rằng cô ấy luôn xem tôi như một người anh hoặc một người bạn thân thiết nhưng tôi vẫn luôn muốn đối xử dịu dàng với cô ấy, chỉ mong cô ấy sẽ dành tình cảm cho tôi dù chỉ một chút thôi.
Tôi là một người con thứ trong gia đình Hầu tước nên không thể thừa kế chức vị của cha được. Vì vậy, cha đã tiến cử tôi làm hầu cận bên cạnh Thái tử Điện hạ.
Nhờ vậy mà tôi trở thành cận thần bên cạnh để bảo vệ cho Mathew và đã không ngừng nỗ lực luyện tập.
Khi trở thành cận thần thân thiết bên cạnh Điện hạ rồi, tôi đã định sẽ ngỏ lời cầu hôn Seira.
Vậy mà, Seira đã đính ước với Mathew mất rồi.
Người con gái tôi yêu thương nhất, giờ đây đã trở thành của người khác.
Sự thất vọng ở thời điểm đó không gì có thể đong đếm nổi. Tôi đã buồn bã suốt nhiều tuần liền đến mức không buồn ăn uống.
Từ khi các buổi học dành cho công chúa bắt đầu, tôi cũng không còn gặp Seira nữa. Trong các buổi tiệc trà cùng Mathew thì tôi cũng chỉ dành thời gian trò chuyện với các cận thần khác.
Giờ đây, bên cạnh tôi đã không còn người con gái luôn vui vẻ mỗi lần được ăn bánh táo nữa.
Trước mắt tôi giờ đây là vị hôn thê của Thái tử cao quý được người người ngưỡng mộ, một sự tồn tại quá xa vời tầm với của tôi.
Dần dần tôi cũng nhận ra Seira xinh đẹp luôn nhìn về phía Mathew với ánh mắt nồng nhiệt. Biết bao nhiêu lần ánh mắt ấy như xuyên qua lồng ngực tôi thật sự rất khó chịu.
“Tôi thích em, Seira”.
Tôi không biết mình đã định nói như thế bao nhiêu lần.
Nữ hoàng tương lai và cận thần của Thái tử. Khoảng cách giữa chúng sẽ không bao giờ thu hẹp lại được. Tôi luôn nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, một chuyện không thể tha thứ được đã xảy ra.
Cuối cùng, Mathew đã vượt qua ranh giới cùng một người phụ nữ khác. Đối phương là con gái của Ngài Nam tước.
Vì cô ta là con riêng của Ngài Nam tước và là một thường dân nên cách cư xử của cô ta không hề giống quý tộc một chút nào. Đặc biệt là về việc giữ khoảng cách với một người đàn ông.
Việc chạm vào một người đàn ông có hôn thê mà không do dự thật sự rất đáng xấu hổ. Nhưng dường như cô ta chẳng mảy may quan tâm đến.
So với Seira, một người phụ nữ lả lơi như cô ta chỉ giống như hòn đá cản đường tầm thường. Tôi không hề thấy đáng yêu và cũng không hề có ý muốn tiếp cận dù chỉ một chút.
Tuy nhiên, Mathew liên tục nói rằng cô ta rất tuyệt vời, và luôn muốn giữ cô ta ở bên mình.
Thật không thể tin được. Chuyện này đúng thật khiến cho người khác bất mãn.
Tôi tức đến nghẹn họng khi nhìn thấy Mathew một mặt thì nắm tay Seira một mặt thì đi ôm ấp, âu yếm người phụ nữ lả lơi kia.
Thề với trời là tôi đã từng muốn giết anh ta tới phát điên.
Tôi đã cố gắng khuyên răn anh ta không biết bao lần.
Có nhiều lần tôi đã quyết định từ bỏ tình cảm này chỉ mong anh ta có thể chăm sóc thật tốt cho Seira.
Sau đó thì sao? Tên đó chỉ chế nhạo và mặc kệ tôi.
Sau những lời nói mang ý tốt mà anh ta cho là phiền phức của tôi, kết quả là anh ta hẹn hò với người phụ nữ lả lơi đó trong cửa hàng salon hoàng gia và rồi làm những trò uốn éo kinh tởm.
Và rồi, cuối cùng, ngày đó cũng đã đến.
Seira…đã trông thấy… hai người bọn họ.
Khi tôi trông thấy Seira ở góc hành lang trước cửa hàng salon, trái tim tôi như chợt ngừng đập.
Tại sao…cô ấy lại ở đây?
Không…Không thể nào. Cô ấy…đã nhìn thấy tất cả ư?
Dù không phải chuyện của tôi, nhưng trong tình huống này, tôi lại vội vàng đuổi theo sau Seira. Theo trực giác mách bảo, tôi e là mình sẽ hối hận nếu không làm vậy lúc này.
Nếu không giữ cô ấy lại, tôi sợ rằng Seira sẽ biến mất.
“Seira!”
Nhìn Seira quay lại, lồng ngực tôi chợt nghẹn ngào.
Quả nhiên cô ấy đã bắt gặp cảnh Mathew và người phụ nữ đó ngoại tình.
Seira dường như sắp vỡ òa, nước mắt cô ấy lặng lẽ rơi.
Tôi nhẹ nhàng lau đi, nhưng sau đó nước mắt cô ấy lại không ngừng chảy ra. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cứ để cô ấy khóc.
Thật sự tôi rất muốn cô ấy quên gã tồi đó đi.
Với hy vọng như vậy, tôi đã ôm lấy Seira đáng thương đang vỡ oà. Nhìn thấy cô ấy khóc khi nghĩ đến Mathew, dáng vẻ mong manh đó không khỏi khiến người khác xót xa, và nó khiến tôi bừng lên khao khát bảo vệ cô ấy một cách trọn vẹn nhất.
“Đừng khóc vì gã đó nữa, Seira.
Tôi thích em. Tôi luôn luôn thích em.
Anh yêu em.” – Tôi ước gì mình có thể thốt lên những câu nói ấy.
Sau khi khóc xong, Seira nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn anh, Julian”
Nói xong, cô ấy nở một nụ cười dễ thương như ngày xưa.
Tôi ước gì mình đã thổ lộ hết những cảm xúc lúc đó.
Ngay cả khi đã thổ lộ, tôi nghĩ Seira chân thành sẽ không đáp lại tình cảm của mình, nhưng ít ra…
Vào hôm sau đó, Seira đã uống thuốc độc.
Nó dường như là liều thuốc độc để quên đi người mình yêu.
Thuốc của phù thủy rất mạnh và đã khiến những ký ức không bao giờ quay trở lại được nữa.
Mười ngày sau đó, Mathew biến mất hoàn toàn khỏi Seira khi cô ấy tỉnh lại.
Không, chính xác mà nói, tất cả mọi thứ liên quan đến Mathew đều đã biến mất.
Trong số đó bao gồm cả Tôi – cận thần của Mathew.
Seira cũng đã quên tôi rồi.
- Home
- Hạnh Phúc Nhé, Điện Hạ
- Chapter 3 - Tôi không thể quên được người mình yêu (Theo lời kể: Julian)