Chương 3: Vẫn cần ngủ cùng
Hoàng thượng Cảnh Lễ đau đầu đến mức không thể bịa ra lý do gì. Chàng chỉ muốn cơn đau đầu này biến mất nên đã mở miệng nói:
– Lại đây rót trà cho ta.
Liêu Thanh Thanh đang định tiến tới nhưng lại phát hiện:
– Bệ hạ, tách trà của người vẫn còn đầy.
Hoàng thượng quay đầu nhìn, quả thực, chàng mới nhấp một ngụm. Vì thế chàng chỉ có thể cầm tách trà lên, uống một hơi rồi đặt lại nó lên bàn.
Liêu Thanh Thanh ngay lập tức tiến tới rót trà cho Hoàng thượng Cảnh Lễ. Hoàng thượng ngay lập tức cảm thấy thân tâm thật thoải mái, sảng khoái.
Khi chàng còn muốn cảm nhận thêm thì Liêu Thanh Thanh đã rót xong trà và lùi về phía sau. Cơn đau đầu của Hoàng thượng Cảnh Lễ lại đến.
…
Chàng nhìn chằm chằm Liêu Thanh Thanh. Một lần nữa cầm tách trà uống một hơi rồi lại nhìn Liêu Thanh Thanh.
Liêu Thanh Thanh tự hiểu là Hoàng thượng Cảnh Lễ đang coi cô như một cung nữ.
Được thôi, dù sao thì tất cả những gì cô có thể làm chỉ có như vậy nên cô sẽ tuân lệnh.
Cô lại tiến lên rót trà cho Hoàng thượng Cảnh Lễ.
Hoàng thượng uống một hơi hết sạch.
Liêu Thanh Thanh lại rót.
Hoàng thượng lại uống.
…
Liêu Thanh Thanh lại rót.
Hoàng thượng lại uống.
Phúc Sinh mới đi rửa mặt về đã nhìn thấy cảnh tượng này. Y ngẩn người, Hoàng thượng Cảnh Lễ trước giờ không bao giờ thích uống trà, nhưng giờ lại uống trà hết chén nọ đến chén kia do Liêu Thanh Thanh rót.
Không ngờ rằng Hoàng thượng Cảnh Lễ lại coi trọng Liêu Dung hoa đến thế. Nhất định sau này phải đối xử cẩn thận hơn với Liêu Dung hoa. Y tự nhủ trong lòng như thế rồi cẩn thận lên tiếng:
– Bệ hạ, người muốn dùng bữa tối ở đây chứ ạ?
Hoàng thượng Cảnh Lễ uống hết tách trà và gật đầu ra hiệu:
– Ừm.
Phúc Sinh nhanh chóng đi chuẩn bị bữa tối.
Hoàng thượng Cảnh Lễ nhìn Liêu Thanh Thanh. Liêu Thanh Thanh thì cúi đầu nhìn tách trà.
– Nàng không cần rót nữa đâu.
– Vâng.
Nếu ngài ấy còn tiếp tục uống e là sẽ thành một cái thùng nước mất.
Cô theo chân Hoàng thượng Cảnh Lễ ngồi vào bàn, thấy một bàn đầy thức ăn như thịt tráng men màu, tôm hấp, thịt xông khói, súp lơ các loại, v.v. Đây đều là những món mà ngày thường cô không được ăn.
Đây có lẽ là một trong những phúc lợi tốt nhất của sự xuất hiện của Hoàng thượng.
Cô cầm đũa và chuẩn bị gắp món rau thì chợt nhớ ra người ngồi bên cạnh cô là người đáng tôn kính nhất thiên hạ này, người mà có thể phẩy tay một cái là đầu cô có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Là một Dung hoa nhỏ bé liệu cô có thể làm gì chứ?
Đương nhiên là phải hầu hạ Hoàng thượng Cảnh Lễ từ a đến z như hầu hạ một người khuyết tật rồi. Cô đổi sang dùng đôi đũa phục vụ để gắp vài món cho Hoàng thượng Cảnh Lễ. Chỉ sau khi được Liêu Thanh Thanh gắp đồ ăn cho thì Hoàng thượng mới cúi đầu xuống ăn.
Hai người ngồi rất gần nhau. Hoàng thượng Cảnh Lễ có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ người Liêu Thanh Thanh. Đầu chàng không còn đau nữa. Cơn đói kéo đến và chàng cảm thấy đồ ăn hôm nay thật ngon. Chàng yên lặng ăn hết món mà Liêu Thanh Thanh gắp cho.
Đang ăn thì chàng phát hiện có gì đó không đúng, nâng mắt nhìn Liêu Thanh Thanh. Chàng nhận ra có thịt gà, cá, thịt heo, trứng tất cả đều có trong bát của Liêu Thanh Thanh, trong khi đó trong bát của chàng thì toàn là rau xanh. Chàng đảo mắt qua bàn ăn. Món gần nhất là rau cải hầm. Chàng lại nhìn Liêu Thanh Thanh lần nữa.
Liêu Thanh Thanh vùi đầu vào ăn một cách nghiêm túc, thật khác xa so với sự ngượng ngùng lúc ăn của Lương Quý phi. Liêu Thanh Thanh giống như một chú chuột nhỏ. Cô yên lặng từ từ ăn hết thức ăn trong bát mình.
Lúc này chàng không còn đau đầu mà cơ thể lại thoải mái nên cũng không quan tâm lắm. Chàng cúi đầu ăn tiếp, thỉnh thoảng lại gắp vài miếng thịt. Bữa ăn không phát ra một tiếng động nào. Sau khi ăn xong Hoàng thượng Cảnh Lễ chưa rời đi mà sớm phát hiện ra một vấn đề.
Hôm qua chàng ngủ cạnh Liêu Thanh Thanh cả đêm, đến sáng hôm sau thì tinh thần vô cùng sảng khoái, chàng không bị đau đầu suốt cả buổi sáng. Nhưng đến chiều thì cơn đau đầu lại đến. Chỉ khi ở gần Liêu Thanh Thanh thì cơn đau đầu mới dịu bớt.
Thậm chí ở càng gần Liêu Thanh Thanh thì cơn đau đầu tan biến luôn.
Nhưng nó chỉ kéo dài được lâu khi họ ngủ cùng nhau.
– Bệ hạ.
Phúc Sinh để ý thấy Hoàng thượng Cảnh Lễ đã dùng bữa xong. Y nghĩ lại lúc trước, Lương Quý phi hay những phi tần khác thường dùng nhiều cách để giữ chân Hoàng thượng ở lại. Hoàng thượng Cảnh Lễ thì không muốn ở lại mà cũng không muốn các đại thần nói ra nói vào, vì thế đã để cho y bịa ra vô vàn lý do để thoát khỏi tình cảnh đó. Lúc này, mặc dù y cảm thấy Liêu Thanh Thanh rất khác so với những người khác, nhưng mà Hoàng thượng chắc sẽ cảm thấy mệt mỏi sau khi ăn uống. Vì thế y lên tiếng:
– Bệ hạ, cũng muộn rồi, đến giờ nghỉ trưa của người rồi ạ. Chiều nay, Lý Đại thần sẽ vào cung bẩm báo về việc sửa chữa kênh đào.
– Ừm.
Hoàng thượng Cảnh Lễ gật gật đầu.
Liêu Thanh Thanh cảm thấy vui mừng khôn xiết. Ah, cuối cùng Hoàng thượng cũng chịu rời đi rồi. Cô cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi. Cô nhớ chiếc giường của mình, nhớ những miếng dưa hấu mát lạnh. Cô muốn thả mình trên giường và hưởng thụ làn gió mát mà Hà Hương quạt cho cô.
Ah! Nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời rồi.
– Hôm nay ta sẽ nghỉ trưa ở đây.
Hoàng thượng đột nhiên nói làm Phúc Sinh kinh ngạc. Liêu Dung hoa này thật sự khác biệt so với những người khác.
Liêu Thanh Thanh sững sờ. Ngài ăn, uống rồi ngủ ở đây, không sợ các phi tần khác có thể giết chết ta sao? Ngài đang làm cái gì vậy?
– Đi thôi.
Hoàng thượng nói làm Liêu Thanh Thanh hóa đá.
– Hửm?
Hoàng thượng Cảnh Lễ quay đầu nhìn Liêu Thanh Thanh. Liêu Thanh Thanh giật mình:
– Bệ hạ có gì dặn dò ạ?
– Đi nghỉ trưa.
– Thần thiếp không buồn ngủ ạ.
Thực ra cô đang rất buồn ngủ và thực sự muốn đi ngủ.
– Đi với ta.
– ???
Cô theo chân Hoàng thượng Cảnh Lễ vào phòng ngủ. Hoàng thượng Cảnh Lễ nâng cánh tay lên, Hà Hưng đang định tiến vào thì Hoàng thượng ra lệnh:
– Lui xuống.
Liêu Thanh Thanh theo sau Hà Hương bước ra ngoài.
– Liêu Dung hoa.
Liêu Thanh Thanh nhìn Hoàng thượng với cánh tay đang dang rộng. Cô không còn cách nào khác đành quay lại tiến tới chỗ Hoàng thượng Cảnh Lễ. Cô giúp chàng cởi bỏ y phục, treo chúng cẩn thận trên giá treo bên cạnh rồi nói:
– Bệ hạ, người ngủ ngon.
Sau khi nói xong, Liêu Thanh Thanh quay người chuẩn bị rời đi. Nếu ta không thể ngủ trên chiếc giường êm ái, mát mẻ thì đành ngủ ngoài ghế dài vậy.
– Liêu Dung hoa.
Hoàng thượng lại gọi.
Liêu Thanh Thanh không khỏi nghiến răng. Tên Hoàng thượng này điên rồi sao? Cô nghĩ như thế với nụ cười giả tạo trên mặt rồi quay người đáp:
– Bệ hạ.
Hoàng thượng Cảnh Lễ vỗ nhẹ vào đầu giường. Khuôn mặt Liêu Thanh Thanh lộ vẻ bối rối.
Hoàng thượng Cảnh Lễ trầm giọng nói:
– Ngủ cùng nhau.
Ngủ cái đầu nhà ngươi! Nhà ngươi cũng có chút nhan sắc đấy nhưng mà lại bị bất lực. Định giả bộ làm chính nhân quân tử sao?
– Bệ hạ, thần thiếp không buồn ngủ.
– Không, nàng buồn ngủ.
– Thần thiếp thật sự không buồn ngủ.
– Ta nghĩ là nàng buồn ngủ rồi.
– ???