Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 1: EM MUỐN HẸN HÒ VỚI AI NÀO?
CHƯƠNG 1: EM MUỐN HẸN HÒ VỚI AI NÀO?
Tại sao, tại sao lại như vậy…?
Những điều vừa xảy ra ban nãy, cảm giác vẫn lưu lại y vẹn trên môi tôi. Mắt tôi tròn xoe vì bất ngờ. Từ những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?.
Đáng lẽ ra hôm nay tôi nên mặc một chiếc quần dài thay vì là cái váy này. Và thay vì là cơm nắm cá ngừ Mayo chứ không phải là cơm nắm nhân mơ muối.
Thật là có một chút sai sót. Có vẻ như tôi đã lựa chọn sai lầm dẫn tới sự tình như bây giờ.
“ Đó là lý do tại sao…”.
“ Hử….”.
Khóe môi anh ấy khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“ Hãy cứ bắt đầu lại đi, cho tới khi nhận được một câu trả lời đúng!”.
Thời gian vụt quay trở lại 4 tiếng trước. Mọi thứ đang diễn ra.
Sau khi vội vã nộp xong báo cáo đề tài ở trường đại học ở những phút cuối cùng, tôi vội vàng bước chân vào quán nhậu yêu thích. Quả hiếm khi quán cà phê kiểu Ý, nơi trước kia tôi có đi làm thêm, hôm nay đóng cửa, vậy nên tôi quyết định sẽ vào quán nhậu.
…Thế nhưng tôi lại đến muộn mất rồi.
“ Aaa, Taki hả, hôm nay trông có vẻ mệt nhỉ?”. Chị nhân viên chào tôi.
“ Ây zaaa, bao nhiêu là thứ luôn đó, lúc nào cũng làm báo cáo, báo cáo…”. Tôi đáp trong tiếng thở dài.
“ Em ổn chứ? Trông thật xa xôi nhỉ ~~”. Chị nói.
Ngay khi vừa bước chân vào quán, tôi đã bắt gặp chị nhân viên vừa lúc từ sau quán bước ra. Nhân tiện đây, Taki-chan là biệt danh của tôi. Một điều dễ hiểu là bởi vì tên tôi là Takizawa Haruko.
Đang chăm chú nói chuyện thì tôi nghe thấy tiếng cười nói từ phía đằng sau…hoặc một cái gì đó giống như tiếng hò hét của các cô gái tóc vàng.
“ Có vẻ là cái gì đấy khá là thú vị đấy nhỉ!”. Tôi ngoảnh đầu lại.
“ À, là hai anh chàng đó sao. Họ cũng trông rất nghiêm túc đấy chứ!”.
“ Thế sao”. Tôi đáp trong hoài nghi.
Tôi tiến ra phía đằng sau với tâm thế khúc mắc, một không khí nhộn nhịp, huyên náo nhanh chóng bao phủ lấy tôi. Trong số đó, quả nhiên có một bàn rượu thú vị, xuất hiện ngay vào mắt.
Rốt cuộc là Ame* hay là Hika*?. Tôi thầm nghĩ.
Đây chẳng phải là những anh chàng đẹp trai hay được bàn tán ở chỗ làm của tôi hay sao. Trước giờ vẫn hay nghe các cô gái thì thầm to nhỏ: “Anh Ame à, hay là Hika?”.
Woaa, đúng thật rồi, cả hai đều rất tuyệt!.
“ Theo quan điểm của tôi, mấy cây kẹo socola hình nấm, hình măng còn nghiêm túc hơn ấy chứ”. Mấy ý nghĩ lung tung vụt qua.
Tôi đã nhiều lần xác nhận điều này.
Ngay sau khi tôi vừa lấp đầy cái bụng đói của mình, thì sếp gọi.
“ Aaa, Taki-chan”.
“ Sếp, có chuyện gì vậy ạ?”.
“ Thấy rồi, ngồi bên cạnh ta đây này!”.
“Aaa, vâng…”.
Ây za, đúng là vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo đã đến.
“ Taki à”, “ Vất vả cho cậu rồi Taki-chan”. Mấy anh bạn bên cạnh vừa nói vừa trưng ra bộ mặt có vẻ đáng thương thay tôi.
Ngồi phía bên trái của sếp là một anh chàng trông có vẻ dễ thương, Ichijo Hikari. Cậu ấy lúc nào cũng trông điềm tĩnh và tốt bụng, mặc dù cũng là sinh viên năm 3 như tôi, nhưng trông trưởng thành hơn tôi rất nhiều.
“ Hika, Ame, mọi người vất vả nhiều rồi!”.
Sếp đang ngồi ngay giữa trung tâm, mỉm cười.
“ Ồ tại sao sếp lại trông vui vẻ như vậy nhỉ?”.
“ Không, không. Ta đang nghĩ đến việc sẽ kể cho cô nghe về mối tình của những sinh viên đại học ưu tú, đẹp trai ngày nay!”.
“ Hửm…”.
Nghe nói vậy, đôi mắt của tôi chợt sáng bừng lên trông hệt như một nữ sinh trung học đang yêu.Đi kèm chút lo lắng về vị sếp độc thân 32 tuổi kia đang tỏ ra vẻ thích thú (thật là một câu chuyện bao đồng), tôi gật đầu một cách mơ hồ.
Và câu chuyện tình yêu đã bắt đầu từ sự tò mò của sếp trong điều kiện như vậy, nhưng điều này lại thú vị đến không ngờ. Hơn nữa, các cô gái đã đến vây quanh hai người họ, và thậm chí nó còn trở nên sinh động, huyên náo hơn.
“ Hika và Ame, 2 người có bạn gái rồi đúng không?”. Sếp nhanh trí hỏi.
“ Chưa đâu, tôi vẫn đang tìm kiếm đây này!”. Hika đáp.
“ Tôi cũng vậy đó”. Ame vội vàng giải thích.
Mọi quan khách đang ngồi xung quanh họ có vẻ hài lòng với 2 câu trả lời này. Nhưng cũng thật ngạc nhiên vì cả 2 đều chưa có người thương, trông đào hoa cỡ vậy cơ mà!.
“ Taki-chan cũng chưa có bạn trai phải không?”. Sếp nhìn tôi chằm chằm, chỉ đợi tôi khẳng định nữa thôi.
“ Tại sao không hỏi tôi như 2 người kia mà vội vàng kết luận vậy nhỉ?”. Tôi nhanh trí thanh minh.
“Haha, thế là có rồi đúng không?”. Sếp cười cười nhìn tôi, tỏ ra cái dáng vẻ không tin lắm.
“ Tiếc quá phải nói với sếp là khi nãy sếp đoán đúng rồi”.
“ Ta cũng có biết đâu”. Hình như sếp có chút bối rối.
Ame vội bật cười, Hika thì thầm bằng chất giọng ấm áp: “ Vậy thì chúng ta từ nay là bạn nhé!”.
“ Mọi người có rảnh không?… Taki-chan thì sao?”. Sếp tỏ ra mong chờ và phấn khích.
Đột nhiên tôi có chút xấu hổ, má nóng bừng lên.
“ Cô muốn hẹn hò với anh chàng đẹp trai nào đây?”.
“ Hả…”. Tôi bất chợt bối rối.
Câu hỏi đấy có ý nghĩa gì nhỉ. Đột ngột quá, làm tôi không biết phải trả lời thế nào.
Xung quanh bắt đầu có những tiếng xì xào, tôi nghe được mọi người bắt đầu bàn tán, đại loại như: “ Ghen tị quá, tớ cũng muốn được như Taki”, “ Tớ cũng rất muốn được chọn một anh đẹp traii”….
“ Aaa, không đâu, không đâu”…Tôi vội vàng thanh minh.
Buổi tiệc đang rất vui vẻ, nhộn nhịp nên ai nấy cũng thoải mái nói ra những điều mình muốn. Tôi hoàn toàn chẳng có chút suy nghĩ gì về việc sẽ chọn ai.
Đó chẳng phải mấy thanh kẹo socola nấm đâu mà…. Tôi nghĩ thầm.
Tôi vô thức nhìn về phía trước, và ánh mắt tôi chợt chạm phải Ame. Cậu ấy cũng cười ngượng ngùng.
“ Ôi, nhìn kìa, Taki-chan chẳng phải đang bối rối hay sao?”. Ame vội chuyển chủ đề.
“ Xem phản ứng của Ame kìa”. Hika cười xòa.
“ Vâng, tôi cũng cần phải học hỏi 2 cậu nhiều lắm”. Tôi thẹn thùng đáp.
Thế nhưng mọi người dường như đều giả vờ như không nghe thấy. Đến cả lời nói của Ame cũng bị lờ đi vậy hay sao?.
Ngay lúc này, đầu óc của tôi chợt tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi suy nghĩ một cách điên cuồng, tôi luôn ghi nhớ rằng, nếu có bất kì điều gì xảy ra, thì phải sử dụng cái đầu của mình của nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Và rồi, một ý tưởng đã nảy ra trong đầu tôi…..
“ Nếu là hẹn hò ấy à, chắc là với Hika rồi đấy nhỉ!”.
“ Eeeee, là tớ sao?”. Hika bất ngờ thốt lên.
Khuôn mặt Ame bỗng tối sầm lại.
“ Ôi thật sao? Lí do là gì vậy?”. Sếp hỏi tôi.
Sau câu trả lời của tôi, bỗng xung quanh chìm vào im lặng. Chắc có lẽ ai cũng bất ngờ. Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên. Tôi cố gắng đáp trả lại một cách nghiêm túc hết mức có thể.
“ Hika, tên giống chú chó ở nhà của tớ lắm… tôi che miệng cười, thế nên tớ rất muốn được đi dạo cùng Hika mỗi ngày đó!”.
“ Đó là đi dạo thôi, chẳng phải hẹn hò đâu!”. Hika kêu lên.
“ Không phải đâu, Mafin-chan!”.
“ Mafin-chan là ai đấy nhỉ”.
“ Là tên ở nhà chú chó nhà tớ đấy!”.
“ Thậm chí chỉ là tản bộ thôi à? Hể, không phải là cậu sao?”. Hika thất vọng.
Hika, cậu ấy là một người có thể làm được rất nhiều việc. Tôi cảm thấy rất cảm động, và thực sự biết ơn vì nơi đây luôn tràn ngập tiếng cười.
“ Ta biết là Taki-chan rất yêu chó, trông cái tên của Hiraki có vẻ giống chú chó hơn là chú mèo đấy nhỉ…haha, nhưng Taki-chan, hãy nghiêm túc trả lời đi nào!”.
“ Tôi đang rất nghiêm túc đấy chứ”. Ánh mắt tôi chợt long lanh lên.
“ Woaa, trông cậu như đang rất tự hào ấy nhỉ?”. Hika thốt lên.
Xin lỗi, Hika, nhờ cậu mà tôi được cứu một phen….
“Aaa, khi nãy tôi đã được nghe vào một câu chuyện rất kì lạ đấy”. Tôi vội vàng chuyển chủ đề.
“ Chuyện gì vậy..”. Ame đáp.
Ame nở nụ cười thần bí,như thể cậu ấy sẽ gặp rắc rối nếu tôi cũng dùng cách nói chuyện như thế với cậu. Cậu ấy, cũng như tôi, nhẹ nhàng nâng ly, tâm hồn muốn tách khỏi đám ồn ào, huyên náo dưới kia. Chúng tôi như đang hòa vào nhau, tự tách mình sau những xáo trộn, xì xào của mọi người xung quanh.
“ Chà, tớ đã thoát khỏi rắc rối một cách hoàn hảo nhỉ, Hika đã trở thành anh hùng giải cứu tớ rồi!”.
“ Haha, thú vị đó. Nhưng trông Hika tên cũng giống một chú chó đấy chứ!”. Ame chọc ghẹo theo.
Đột nhiên tôi nhìn về phía Ame. Cậu ấy nheo đôi mắt lại, và trông thoải mái hơn nãy rồi. Đôi mắt dài lá liễu, khuôn mặt trông mịn màng, cơ thể mềm dẻo và mảnh mai, cứ trông giống như là …..
“ Aaaa, còn Ame! Trông giống như một chú mèo!”.
“ Mèo sao?”. Ame băn khoăn.
Tôi thốt ra câu ấy như theo một phản xạ tự nhiên. Trông cậu ta giống mèo thật đấy chứ.
Trong một lúc lâu, tôi bỗng cảm thấy hơi lo lắng về vẻ mặt có chút u ám của cậu ấy, nhưng cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời thốt ra từ cậu.Ame lại nở một nụ cười thân thiện như thường lệ, giống chưa có chuyện gì xảy ra.
“ Vậy thì Taki-chan sẽ là chuột lang trắng”. Ame nhẹ nhàng cười.
“ Ồ, chuột ư?”.
Chuột sống ở một nơi vừa nhỏ bé, trốn chui lủi tìm kiếm thức ăn. Khi nghe câu ấy, đầu tôi thoáng chợt hiện ra hình ảnh chú chuột đang ra sức gặm đậu phộng và pho – mát.
“ Vì vậy, Taki-chan, hãy cẩn thận với những chú mèo nhé!”.
“…Hửm…”.
Ame vừa nói vừa cầm ly nước, chẳng nở một nụ cười nào. Đây là….trò đùa à? Có phải trò đùa của cậu ấy không? Nhưng dù sao đi nữa thì chuyện này cũng thật sự rất hiếm.
Cậu ấy chợt nở một nụ cười.
Nụ cười ấy hoàn hảo tới mức tôi không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình.
***
Chú thích:
*Ame: tên nhân vật là Amemiya Rin, đã được viết tắt.
*Hika: tên nhân vật là Ichijo Hikari, đã được viết tắt.
maiquan099
Kiểu này Taki chọn hẹn hò với Ame chắc rồi. Ame mới cười thôi đã có cảm tình rồi :))
NHAT MAI
Cảm ơn mọi người vì đã đọc!