Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 12: CHO EM CÂU TRẢ LỜI
CHƯƠNG 12: CHO EM CÂU TRẢ LỜI
Tôi thật thích bầu không khí khác biệt này của buổi tiệc Halloween.
Ánh sáng của ánh đèn màu cam nhạt dịu dàng len lỏi khắp căn phòng, những quả bí ngô đủ hình hài được đặt khắp nơi, cái trông dễ thương với ánh mắt và khuôn miệng cười, cái trông dị hợm và đáng sợ, như kẻ địch sẵn sàng đánh lén, một bầu không khí vừa ấm áp vừa bí ẩn.
Và sau tất cả, trang phục hóa trang của “nhóm nghiêm túc” đã được bình chọn là những bộ trang phục yêu thích nhất đêm nay.
“ Nè, nè, chị phụ thủy cùng chụp với em một tấm ảnh nhé!”.
“ Ừ, được chứ! Hãy chụp bức ảnh thật dễ thươnggg…nào”. Kyou cười tươi đáp lại.
Tiếng người này gọi món, giọng người kia xin chụp ảnh,…không khí thật náo nhiệt, ai cũng trông có vẻ rất bận rộn. ( Ừm, và cả Ame và Hika lại được những cô nàng kia vây quanh rồi!).
Trong số đó, có 1 người cũng đang rất bận rộn.
“ Anh trai, anh hóa trang thành cái gì thế?”.
“ Hừm, sao cậu lại tìm tôi? Cậu có tin là sắp có một trận chiến không?”. Megane trừng trừng mắt.
“ Hử, tại sao?”.
“ Đừng có mà hỏi tôi như thế nữa!!”. Giọng Megane gằn lên sau khi một cậu bạn nào đó hỏi về trang phục cậu ấy đang mặc.
Megane bực bội rời đi trông giống như một cậu học sinh cấp 2 viết thư chăng chối rồi bỏ nhà ra đi vậy. Tôi thầm nghĩ.
…Chà, nhưng cũng thật là vui vì mọi thứ đều tiến triển một cách thuận lợi như thế này.
“ Taki-chan, chuẩn bị đóng cửa hàng nhé!”. Bỗng nhiên nghe giọng sếp gọi tôi.
“ Ồ, đã đến giờ rồi nhỉ!”. Tôi chợt nhớ ra.
Khi tôi đang đắm chìm trong không khí nhộn nhịp của buổi tiệc, thì thời gian đã trôi nhanh đi từ lúc nào.
Tôi bước theo sếp ra bên ngoài cửa hàng, và bắt đầu dọn dẹp đồ đạc đã trang trí cho lễ hội Halloween, quả nhiên là nhiều hơn mọi khi.
“ Từ những ngày đầu tiên tới giờ lúc nào cửa hàng cũng náo nhiệt sếp nhỉ”. Tôi nói.
“ Ừm, thực đơn mới cũng rất ăn khách, nên doanh thu cũng tăng đều đặn. Tối nay thì cô có thể yên tâm ngủ ngon rồi đấy!”. Sếp vỗ vai tôi.
Trong giọng của sếp nhẹ nhàng hẳn đi, có vẻ như sếp cũng vừa mới được giải tỏa áp lực.
“ Cảm ơn cô đã chấp nhận làm nhân viên quản lí trang phục nhé!”. Sếp tiếp tục nói, và cười ngượng ngùng.
“ Thật tinh tế, sếp. Làm tôi ngạc nhiên đó?”.
“ Ngạc nhiên sao?. Có gì đáng ngạc nhiên à?”.
“ À haha, chỉ là tôi ngạc nhiên một chút thôi…”.
“ Chà, thế bấy lâu nay ta nói chuyện thô lỗ sao?”. Sếp cau mày.
Sếp bật cười, rồi tiến lại gần một con búp bê bằng nhựa hình xương người được trưng bày gần đó, cầm lên tay.
Ánh sáng bên ngoài mờ mờ ảo ảo, tôi cố nhìn theo bóng dáng sếp cầm con búp bê lắc lư. Ông ấy định dọa tôi hay sao?.
“ Sửa lại một chút là được nhỉ!”. Giọng sếp thỏ thẻ.
“ Tôi xin lỗi. Nhưng tôi hoàn toàn chẳng sợ gì cả. Đó chỉ là một con búp bê?”. Tôi nhìn theo sếp.
“ Ta biết, ta biết. Chẳng hiểu sao ta lại có hứng thú với mấy thứ quái gở như thế này”.
Sếp vừa cười rất ngớ ngẩn vừa lắc lư con búp bê, tiếng kêu lách cách hiện rõ. Mấy người nhân viên đứng cạnh cũng tủm tỉm cười, chắc đang nghĩ sếp trông như mấy đứa con nít.
“ Nhìn kìa, họ đang cười sếp đó!”. Tôi lên tiếng.
Mặc dù tôi cũng phàn nàn vài câu, nhưng sếp dường như chẳng nghe thấy tôi nói gì, cũng không bận tâm ánh mắt của những người kia, mà tự chìm đắm vào niềm vui của mình.
“ Không, Này, Taki-chan có muốn cùng…”.
“ Đủ rồi, hãy dọn dẹp đi, còn phải đóng cửa hàng sớm!”.
Cho dù vui đến thế nào cũng đừng làm phiền tới người khác. Một giọng nói vang lên như sét đánh ngang tai, bà chủ đến để kiểm tra doanh thu của ngày Halloween.
“ Xin…tôi xin lỗi…”.
“ Aaaa…”.
“ Cho mấy đứa trẻ bên trong cửa hàng về trước đi. Hai người cũng mau mau dọn dẹp phía bên ngoài này thật sạch sẽ!”. Bà chủ ra lệnh.
“ Vâng…”. Sếp có vẻ hơi hoảng hốt.
Vẻ mặt của ông ấy lộ rõ vẻ buồn bã. Ấy thế mà bà chủ lại nở một nụ cười lãnh đạm, tỏ ý muốn chúng tôi nhanh chóng làm việc của mình.
“ Và còn điều này nữa”. Bà chủ nói tiếp.
“ ?”.
“ Là tôi đã chọn con búp bê hình xương người đó!”.
“….!”.
“ Aaaa”. Tôi ngạc nhiên.
Tôi vừa nhanh chóng khẩn trưởng thu xếp công việc để kịp giờ đóng cửa, vừa nghĩ tới những điều tồi tệ sếp vừa trải qua.
“ Phù…”. Tôi thở phào.
Công việc cuối cùng cũng đã hoàn thành xong, tôi quay trở lại căn phòng thay đồ nghỉ ngơi. Đã nghĩ rằng sẽ chẳng có ai ở đây, nhưng không hiểu lý do vì sao tôi đã bắt gặp Ame.
“ Á, không phải mọi người đã về hết rồi sao?”.
“ Ừm, đã về hết rồi. Còn anh đợi em xong việc”. Ame đáp lời tôi.
“ Thế à? Có chuyện gì sao?”.
Ame đang ngồi trên ghế sửa soạn đồ đạc để chuẩn bị về, quay đầu lại nhìn tôi.
Làm cái gì khi mà chỉ còn hai chúng tôi ở lại đây nhỉ? Tôi cũng thử nghĩ, nhưng không nghĩ ra.
“ Không có gì đặc biệt lắm. Anh đợi em chỉ vì anh muốn đợi mà thôi”.
“À….”.
Chỉ còn lại chúng tôi ở lại đây. Kể từ sau đêm tiệc rượu hôm trước, chúng tôi đã có nhiều cơ hội trò chuyện hơn, nhưng không hiểu sao tôi lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng khi ở cùng cậu ấy.
Tôi đang bối rối không biết phải trả lời cậu ấy như thế nào, thì Ame đang nhoẻn miệng cười.
“ Em nói dối. Chuyện ban nãy chỉ là tình cờ nói chuyện với sếp mà thôi”. Ame tiếp tục, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.
“ Tại sao tớ lại phải nói dối cậu”.
Tôi có vẻ ngạc nhiên khi cậu ấy mỉm cười nhiều hơn và đáp lại: “ Có cần phải tiếp kiệm lời nói dối như vậy không?”. Thật là ngụy biện.
“ Này, hóa trang như cậu khác gì chẳng làm gì. Ôi, cảm ơn cậu vì đã hi sinh hết mình như vậy”. Tôi chế giễu.
“ Ừm, đúng vậy. Có là được!”. Cậu ấy đáp.
Khi tôi xoay người 180 độ để bước ra khỏi phòng thay đồ nhân lúc khoảng cách của chúng tôi khá xa, thì một lần nữa, cậu ấy xuất hiện trước mặt tôi.
“ Em thích sếp sao?”. Ame đột nhiên hỏi.
“ Hả? Cái gì cơ?”.
“ Anh đang hỏi em. Taki, em hãy trả lời đi!”.
“ Nhưng tớ không hiểu cậu đang nói gì…”.
Chà, thực sự thì tôi rất ngưỡng mộ sếp. Nhưng tôi thích sếp? Thích một mẫu người như sếp hay sao?. Khi từ “sếp” lượn lờ trong đầu tôi, tôi chợt nhớ ra.
“ À, nhắc tới sếp, thì tới giờ đóng cửa rồi đó. Này, cậu đợi tớ để hỏi những chuyện vô nghĩa thế này à…?”. Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu ấy, tỏ vẻ vô tội.
“….”. Ame im lặng.
Cậu ấy đã không trả lời câu hỏi của tôi…Nhưng đột nhiên, ở phía sau lưng tôi có âm thanh của những vải cọ sát nhẹ vào nhau, xột xoạt, xột xoạt.
Tôi cảm thấy lạ lùng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra và cố ngoảnh đầu về phía sau, thì một giọng nói trầm buồn, lãnh đạm vốn như trước kia của Ame lại vang lên.
“ Taki, em đã bận tâm quá nhiều về sếp rồi”.
“ Hả?!”.
Và ngay lúc đó, tầm nhìn của tôi bỗng bị che phủ bởi một thứ gì đó.
***