Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 14: TỨC GIẬN PHẦN 1
CHƯƠNG 14: TỨC GIẬN PHẦN 1
Bận rộn trong công việc, vừa làm một cách hối hả vừa ấm ức trong lòng vì những hành động của Ame. Cuối cùng thì tuần lễ Halloween ngắn ngủi cũng đã kết thúc.
Hay nói một cách rõ ràng hơn thì những dư âm về “vụ án băng bó” quá mạnh mẽ khiến cho tôi chẳng còn nhớ gì thêm được những việc khác nữa. Điều này chính là tại vì Ame!.
Và quả bí ngô đang chín dần từng ngày từng ngày mà chẳng bận tâm đến nỗi uất ức trong lòng tôi thật là đáng sợ.
Tôi không thể nào đến nhà Ame lần nữa….không thể!.
Tôi vừa bước đến cửa hàng và những phàn nàn về Ame không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi vội vàng thay đồng phục của mình và cố hết sức tránh né Ame đang làm việc ở phía xa xa kia.
“ Taki-chan sao vậy? Trông khuôn mặt cô có chút lơ đễnh”. Sếp hỏi tôi.
“ Aaa, không ạ! Không phải như vậy đâu, tôi khỏe…”.
“ Chà….Thế thì tốt rồi!. Có vẻ như hôm nay sẽ là một ngày thật sự bận rộn đấy”.
“ Hả?!”. Thế sao…..
……
“ Xin lỗi…cho tôi gọi món!”, “ Cho tôi một chai nước”, “ Thanh toán tiền!”…
Aaaaaa, tôi thật sự cần “mượn tay một con mèo”*, nhưng tất nhiên con mèo đó chẳng phải Ame rồi!.
Đúng như dự đoán của sếp công việc hôm nay thật sự rất bận, cửa hàng trông như một bãi chiến trường và mỗi nhân viên lại giống như một chiến binh. Mặc dù vào thứ 7 thì nhân viên thường có mặt đông đủ nhưng hôm nay nhiều người đã cáo ốm mà nghỉ, thành ra vẫn thiếu chân tay làm việc.
Tôi vẫn làm việc rất chăm chỉ và cuối cùng mọi thứ dần ổn định. Khi tôi tiến vào bếp, tôi đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện sôi nổi của Kyou và Megane.
“ Anh Megane…à…thật thì cũng hơi gấp, nhưng mà hôm nay anh có thể thay em rửa bát đĩa được không?”. Kyou tiến lại gần Megane và nói.
“ Á, sao vậy? Ngón tay của em sao lại dán đầy keo thế kia?”. Megane thốt lên kinh ngạc.
“ Em bị thương rồi”. Kyou trả lời.
“ Tất cả ngón tay hay sao?”.
“ À ừm..thật ra có nhiều chuyện đã xảy ra với em!”.
Vì vậy em không thể rửa bát lúc này được. Kyou tiếp tục lặp lại.
Không không, tôi muốn nói mọi người đợi một chút. Dán keo ở tất cả các ngón tay và chỉ mình phần móng tay?. Tình huống gì thế này?.
“ Tại sao lại như vậy?”. Megane thắc mắc.
“ Hở…em đã cắt một thứ gì đó! Thế nên không có rửa bát bây giờ được!”. Kyou một lần nữa nói.
“ Đó chắc chắn không thể nào là cắt vào tay được…Nhưng mà quan trọng là bây giờ sếp đã gọi anh đến quầy thu ngân rồi!”. Megane gãi đầu.
“ Không sao, không sao! Chuyện đó để em làm cho!”. Kyou cười rất tươi đáp lại.
“ Ểêê, nhưng mà Kyou, em có quen làm việc tính tiền ở quầy thu ngân đâu!”. Megane bất ngờ.
Megane bối rối, lúng túng đáp trả một cách miễn cưỡng. Tôi không thể nào đứng nhìn như thế này…
“ Từ từ, dừng lại một chút!. Megane để tớ nói…Tay này, thực sự là bị thương sao?”. Tôi chỉ về phía những ngón tay đang dán băng keo của Kyou và hỏi.
Hai người đang chẳng để ý gì thì tôi bất chợt chen vào giữa 2 người họ. Kyou lập tức đưa bàn tay ra sau lưng và cố để giấu những ngón tay đó trước mặt tôi…rất khả nghi.
“ Xin lỗi…nhưng để tôi xem…”. Tôi tiến lại gần và chìa tay mình ra.
“ Aaaa…”. Kyou hơi lúng túng.
“ Quả nhiên…Kyou, cô làm móng…”. Tôi nhìn cô ấy.
Khi tôi chạm ngón tay dán băng keo của Kyou, phần bên dưới có vẻ cứng và gồ ghề.
“ Aaa, bởi vì…tôi sắp đi chụp ảnh cho buổi lễ thành nhân. Tôi sẽ mặc một bộ Kimono* tay dài nên làm móng như thế này sẽ trông rất dễ thương…”. Kyou đáp.
“ Dễ thương? ….Cô có biết ở cửa hàng của chúng ta cấm nhân viên làm móng hay không?”. Tôi hỏi.
“ Tôi vẫn có thể làm tất cả mọi việc bình thường, ngoại trừ việc rửa bát mà!”. Cô ấy bối rối đáp lại.
“ Điều này không thể nói là bình thường được…”. Tôi nhăn mặt.
“ Nhưng…”.
“ Không có nhưng….!”. Tôi đáp lại.
Câu chuyện này chẳng có gì ăn khớp nhau cả, chỉ có tôi cảm thấy khá tức giận.
Vì tôi nhiệt tình? Vì tôi đang cảm thấy mệt? Hay vì ý thức công bằng trong công việc phải làm đúng của nhóm trưởng?.
“ Dù sao thì cũng đừng vượt qua giới hạn…”. Tôi nói.
“ Thôi được rồi, Taki-chan, để tớ rửa bát thay cho Kyou…”. Megane xoa dịu tôi.
“ Thật sao tiền bối Megane? Anh thật là ấm áp..!”.
“ Ể?”.
Mấy người này không nghe tôi nói gì sao?. Cuối cùng thì, như chẳng ai chú ý đến tôi cả.
“ Thôi đủ rồi đấy!”. Tôi hét lên.
“ Taki-chan?”.
“ ….Sếp?”.
Đáp trả lại tiếng hét của tôi là một giọng nói trầm tĩnh. Trong khi tôi đang rất cáu giận.
Tôi chợt để ý thấy mọi người xung quanh đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt lo lắng. Tôi cảm thấy bầu không khí có chút đóng băng.
“ Ta đã nghe hết rồi!”. Sếp nói.
“ Vâng…”.
“ Ừm…Kyou!”.
“ À….vâng tôi….đây”.
Sếp gọi Kyou.
“ Ở phía đằng sau có găng tay dùng một lần đấy, cô hãy đeo vào và tiếp tục rửa bát đĩa đi!”. Sếp chỉ đạo.
“ Vâng…” Kyou bỗng tối sầm mặt mày.
“ Taki nói như vậy là chính đáng. Đừng chỉ vì lợi ích của bản thân mà quên đi người khác…”. Giọng nói của sếp rất trầm tĩnh.
Kyou liên tục gật đầu.
Lời nói của sếp đã thay đổi bầu không khí. Mặc dù vẫn còn chút lo lắng nhưng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“ Này, Taki-chan, cô đang nổi nóng phải không?. Lần sau có chửi mắng thì chú ý một chút nhé!”. Sếp nhìn tôi mỉm cười.
“…Vâng”. Tôi đáp.
Chửi mắng, nổi nóng. Hai từ này cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi. Tôi không hiểu rõ sếp muốn nói gì.
Tôi nhìn chằm chằm về phía lưng Kyou khi cô ấy đang đi lấy găng tay và đôi mắt đẫm lệ.
“ Taki-chan, hãy nghỉ ngơi một lát đi!. Ngày hôm nay cô đã làm tròn trách nhiệm rồi!”. Sếp nhìn tôi.
“ Vâng..tôi hiểu rồi!”. Tôi đáp lại.
Hôm nay là một ngày tồi tệ. Tôi đã làm ảnh hưởng tới tất cả mọi người. Ít nhất thì sự giúp đỡ vừa rồi của sếp đã làm cho không khí cửa hàng lắng xuống.
Khi tôi bước đến phòng giải lao thì thấy Kyou đang đi bộ dọc hành lang. Tôi ngồi thụp xuống mà không còn can đảm nào để gọi tên cô ấy, thì có một người nhẹ nhàng vỗ vào vai Kyou.
Ame….
Tôi không thể nghe rõ hai người họ nói gì, nhưng tôi trông thấy khuôn mặt của Ame rất dịu dàng.
Tôi chỉ biểu lộ ra vẻ mặt khó chịu. Đại loại như, lúc này tôi đang buồn chỉ là nhầm lẫn nhất thời thôi, chuyện này tôi chẳng thấy gì cả, chẳng biết gì cả….
Người mà Ame muốn động viên chỉ là Kyou mà thôi. Chính xác là như vậy.
Nhưng, điều đó cũng hay đó chứ….
Ame đúng là đồ ngốc!. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại nghĩ như vậy nữa.
Tôi đang rất ích kỉ phải không?.
Aaaa, hôm nay quả thật là một ngày tồi tệ!.
***
Chú thích:
* mượn tay một con mèo: câu thành ngữ Nhật Bản, với nghĩa bận rộn tới mức phải mượn tay mèo.
*Kimono: trang phục truyền thống Nhật Bản, thường mặc vào những ngày trọng đại.