Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 15: TỨC GIẬN PHẦN 2
CHƯƠNG 15: TỨC GIẬN PHẦN 2
“ Đây, tạm thời cứ nghỉ ngơi rồi uống cái này đi”. Sếp giơ tay trước mặt tôi.
“ Tôi cảm ơn…”.
Lúc tôi đưa tay đón lấy cốc giấy, mùi cà phê lan tỏa thơm nức mũi. Lòng tôi bỗng dịu lại một chút.
“ Sếp, sếp thật là tuyệt. Sếp hướng dẫn và chỉ đạo cũng rất thuyết phục và chính xác. Còn tôi thì…”. Tôi ủ rũ nhìn sếp và nói.
“ Gì vậy, Taki-chan? Trông ta mặt dày lắm đúng không?”. Sếp đáp lại và cười cợt.
“ Đừng trêu đùa tôi!. Tôi thật sự đang nghiêm túc lo lắng đấy!”. Tôi cau mày.
“ Rồi, rồi, ta hiểu rồi. Ta nhớ Taki-chan chính là trưởng nhóm rồi!”. Sếp nghiêm túc trở lại.
Sếp nheo mắt và hoài niệm, nhấp một cốc cà phê.
Khi tôi đang còn là sinh viên năm 2, sếp đã tiến cử tôi vào vị trí này thay cho một vị tiền bối đã tốt nghiệp Đại Học năm thứ 4.
“ Lúc đó tôi đã thực sự rất ngạc nhiên…”. Tôi nhìn ông ấy.
“ Chà, ban đầu cũng đã rất khó khăn do hơn một nửa số thành viên trong cửa hàng lớn tuổi hơn cô nhỉ. Nhưng ta đã liên tục thấy được sự cố gắng của cô”.
Tôi cảm thấy tốt hơn một chút từ lời khen ngợi của sếp.
Tôi vui mừng vì những công sức của mình bỏ ra đã được chấp nhận, nhưng ngược lại cũng rất thất vọng về bản thân – bởi vì mãi chưa thể trưởng thành hơn. Dù vậy sếp vẫn rất điềm tĩnh tiếp tục.
“ Taki-chan, một ưu điểm của cô chính là luôn đối xử công bằng với tất cả mọi người!”.
“ Hả…?”. Tôi ngạc nhiên.
“ Bạn lúc nào cũng sắp xếp đầy đủ những thùng bia kia đúng không? Tốt lắm, hôm nay tôi sẽ làm việc đó!”, “ Khâu kiểm tra cuối cùng luôn là ABC chuẩn bị nhỉ? Từ nay trở đi, mọi người hãy cùng nhau làm nhé!”…..
“ Ta cho rằng cô vẫn luôn làm rất tốt vị trí một người trưởng nhóm, bởi vì cô đã nói những lời như vậy rất thuần thục và tự nhiên!”. Sếp tiếp tục.
“ Thật sự không phải như vậy, ban nãy đối với Kyou, tôi đã…đối xử rất trẻ con…”. Tôi cúi gằm mặt xuống, lòng nặng trĩu.
“ Ừm, có phải chuyện cô đã nổi giận không? Nếu muốn hậu bối chú ý tới lời nói của mình thì có thể lấy tư cách người lãnh đạo ra để nói chuyện…”. Sếp thỏ thẻ nói.
“ Vậy à….”. Tôi trầm tư.
Tức giận chỉ là cảm xúc của riêng cá nhân tôi. Cảm xúc này không nên xảy ra khi đấy, nên mới gây ra sự hỗn loạn như vậy?.
“ Vậy thì đáng lẽ ra tôi không nên nói với Kyou bằng thái độ tức giận như một cựu niên lớn tuổi, mà chỉ nên nói với tư cách một thành viên của cửa hàng này. Đó cũng là quan điểm lãnh đạo của tôi…”. Tôi chậm rãi nói tiếp.
“ Ừm, hãy làm điều đó vào lần tới nếu xảy ra chuyện như vậy nữa…”. Sếp gật gù.
“ Không quả hổ danh là sếp có khác..!”. Tôi nháy mắt nhìn sếp.
Khi nghe những lời góp ý đó, lòng bỗng trở nên nhẹ nhõm lạ thường. Sau khi uống hết cốc cà phê còn lại, tôi quay trở lại tiếp tục với công việc. những cảm xúc tiêu cực cũng gần như tan biến.
Cảm ơn sếp. Sếp lúc nào cũng biết cách trò chuyện, đùa giỡn và giữ mối quan hệ vui vẻ với tất cả chúng tôi, dù nhiều lúc thái độ ấy không biểu hiện ra.
Chính vì vậy, tôi lúc nào cũng ngưỡng mộ và kính trọng ông ấy.
Rảo bức trên đường về, tôi chầm chậm nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Sau đó Megane đã tiến lại gần để nói lời cảm ơn tôi, còn Hika thì chìa tay ra vào bảo: “cậu ăn cái này đi cho đỡ mệt!”, cậu ấy đưa cho tôi thanh socola đã chuẩn bị sẵn để ăn vào giờ giải lao.
Tôi thật sự biết ơn tất cả mọi người.
Mặc dù vậy, hôm nay sếp thật sự rất tuyệt vời…tôi vừa đi vừa thì thầm.
Giá như trước mặt bà chủ ông ấy cũng như vậy nhỉ….Trời đã tối hẳn rồi, tôi vừa về nhà vừa tự nghĩ mấy chuyện bao đồng như thế…
Chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nếu như yêu một người như sếp. Tôi bật cười với cái suy nghĩ quái gở của mình.
Vào một ngày như hôm nay, thật sự rất cần những lời an ủi ấm áp.
Tôi cảm thấy kiệt sức vì cứ phải đoán già đoán non xem người kia đang nghĩ gì, rồi không hiểu được cảm xúc của người ta mà buồn bã….Tôi chưa từng nghĩ mình cần phải bận tâm những chuyện này. Ame, cậu đang nghĩ gì thế?. Sao tôi lại nhớ đến cái khuôn mặt với nụ cười xấu xa ấy cơ chứ!.
Hôm nay cậu ấy đã gọi Kyou, và an ủi cô ấy chứ không phải tôi.
“ Này, ..tại sao tôi lại nhắc đến Ame lúc này, rõ ràng cậu ấy chỉ nghĩ đến Kyou mà thôi!”. Tôi buồn bã thốt lên.
Tôi lắc lắc đầu để những suy nghĩ ấy văng ra khỏi đầu. Tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi.
Một dòng chữ xuất hiện trên màn hình: Amemiya Rin. Không phải chứ? Là cậu ấy gọi đến vào lúc này?. Có đúng là Ame mà tôi đang suy nghĩ không?.
“ Aaa..alooo”. Tôi ngập ngừng đáp.
“ Taki, em có đang ổn không?”.
Giọng nói qua điện thoại của Ame rất trầm ấm, làm tôi cảm thấy có chút ấm áp.
“ Tớ không sao…Có chuyện gì không?”.
“ Quả bí ngô”.
“ Sao đột nhiên….Cậu đang chơi chữ à? Hay cậu muốn nói tới món cơm chiên?”. Tôi đáp.
“ Ừm”. Cậu ấy thì thầm.
“ Aaaa….”.
Cậu ẫy bỗng cười phá lên và nói rằng cậu như thể một diễn viên hài kịch.
“ …À, thật ra thì không phải thế. Ý anh là đến giờ ăn cơm rồi đấy!”. Ame dừng lại và nói.
“ À thì…”.
“ Vậy thì, em cần tới đây rồi. Anh sẽ nhắn tin lại cho em một lần nữa!”. Cậu ấy đưa ra đề nghị một cách trầm tĩnh.
“ Em đã về đến nhà rồi chứ?”.
“ Sắp tới rồi”. Tôi đáp.
“ Phù…”.
Thở dài?.
Bỗng nhiên mọi thứ im lặng. Tôi nghĩ mình không cần nói thêm gì về chuyện tôi sắp về đến nhà. Nhưng không hiểu sao tôi muốn ngăn cản những điều Ame định nói.
“ Aaaa, chuyện là, khi nãy..”. Tôi hét lên trong điện thoại.
“ …Có chuyện gì vậy?”. Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên.
“ À, không có gì….Thôi nhé, vất vả cho cậu rồi”.
“ Ừm, vậy thì hẹn gặp lại…”.
Sau khi tắt điện thoại, tôi đã dùng tay của mình để bịt miệng lại. Tôi suýt nữa thì nói ra cái gì vậy?. Chuyện đấy không nên nói bây giờ, không có ý nghĩa gì đối với cậu ấy cả.
….Hay là, mọi chuyện đúng là như vậy?.
Tôi không muốn cậu ấy bận tâm về những chuyện thế này..nhưng….
Tôi cố gắng thoát ra những suy nghĩ về Ame trong đầu, và từ từ mở cửa bước vào nhà.
***