Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 17: NẾM THỬ
CHƯƠNG 17: NẾM THỬ
“Nào, vậy thì hãy bắt đầu thôi!”.
Dạo gần đây chúng tôi không tiếp xúc nhiều lắm, nên tôi có một chút lơ đãng.
Tôi thấy bối rối khi Ame cứ liên tục nhìn chằm chằm tôi qua chiếc bàn nằm giữa phòng, nên tôi cố gắng tiến thật nhanh vào bếp.
Nhưng cho dù như vậy thì mọi thứ cũng thật vô nghĩa, lẽ tất nhiên là tại vì tôi đang ở trong phòng của cậu ấy mà.
“ Giờ tớ phải cắt bí ngô này ra, nhìn nó có vẻ cứng nhỉ? Này!”. Tôi ra hiệu với cậu ấy.
“ Vỏ của nó cũng trơn nữa, nên em hãy cẩn thận một chút nhé!”. Cậu ấy gật gù.
“ Ừm, ừm…Hả? Ame, cậu biết rõ thế nhỉ?”. Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu ấy.
Cậu ấy bảo là chẳng nấu ăn bao giờ cơ mà, thế mà lại biết rõ như thế. Khi tôi hỏi như vậy, môi cậu ấy khẽ nhếch lên cười một cái.
“ Anh đoán vậy!”.
“ Thế à?”. Lạ lùng nhỉ, tôi băn khoăn.
“ Hôm nay em định làm món gì?”. Ame vừa hỏi vừa lăn lăn quả bí ngô trong lòng bàn tay.
“ Cậu thích ăn ngọt chứ?”. Tôi quay đầu lại.
“ À…cũng kha khá”. Cậu ấy đáp.
“ Hể…”.
À, điều này có lẽ phần lớn mọi người đều thích. Trực giác đã mách bảo với tôi như vậy, mặc dù tôi cũng có chút hơi khó hiểu.
Trong lòng tôi có chút xao xuyến.
“Nếu cậu thích đồ ngọt thì tớ định làm một chút kẹo. Nếu không, chắc có lẽ sẽ thử một thứ gì đó khác….”. Tôi nói.
Cậu ấy chẳng đáp lại.
Tôi không nghĩ đột nhiên vẻ mặt cậu ấy lại trở nên vô định, mờ mịt, xa xăm như thế.
“ Ừm, vậy thì….hay là làm một món ăn nhẹ, bánh nướng bí ngô thì sao?”. Tôi nháy mắt, đưa ra một chủ ý.
“ Thế à, bánh nướng à? Nghe hay đấy!”. Cậu ấy vẫn nhìn tôi, và cười lớn.
“…..”.
Làm tôi có chút bối rối, lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt rạng ngời đến bất ngờ ấy của cậu. Khuôn mặt đó, nụ cười đó, nhẹ nhàng ghim sâu vào trái tim tôi.
Và sau đó, tôi ngay lập tức chuẩn bị cho công việc làm bánh nướng bí ngô.
“ Này!”. Tôi gọi.
“ Hửm, có chuyện gì thế?”.
“ À, ý tớ là. Tớ cần thì sẽ gọi cậu, nên cậu cứ ở đó, đừng đi đâu nhé!”. Tôi ngập ngừng.
“ Em cứ làm đi, đừng lo lắng cho anh!”. Cậu ấy dịu dàng đến lạ.
“ Ý tớ là….”.
Ý tôi không phải là quan tâm thế đâu….Ý tôi là cậu ấy chính là trợ lí nấu ăn lúc này, và nếu tôi cần giúp gì thì sẽ gọi!. Thế nên hãy cứ ở đó và đừng đi đâu cả.
Tôi liếc một cái nhìn khó chịu, nhưng mà dù vậy thì cậu ấy vẫn không rời đi.
“ Này, ít nhất thì cậu sắp xếp mấy cái nguyên liệu này hộ tớ được chứ?”.
“ Anh hiểu rồi. À….em có dùng cái này để làm bánh nướng không?”. Cậu ấy kéo kéo tay áo tôi.
“ Có chứ!. Nó rất dễ sử dụng”.
Cứ như thế, Ame cẩn thận sắp xếp từng thứ nguyên liệu như tôi hướng dẫn một cách hòan hảo.
Ame nắm giữ vũ khí bí mật của tôi – “hot cake mix”, nguyên liệu làm bánh tuyệt hảo, không thứ gì có thể qua được nó.
“ Uầy, cái này cứ trông như là có phép thuật ấy nhỉ?”. Cậu ấy thốt lên.
“ Cậu có sẵn lòng tham gia lớp học nấu ăn của Masterchef* Taki khônggg?”. Tôi vừa cười vừa giơ bịch dụng cụ lên tỏ vẻ mời gọi cậu ấy.
“ Sẵn sàng!”. Cậu ấy hùa theo.
Cả 2 chúng tôi cười lớn.
Chúng tôi tiếp tục làm bánh trong không khí vui vẻ. Quả thật cách làm trở nên rất đơn giản, chỉ cần cho từng miếng bí ngô đã cắt nhỏ vào trong bột đã quấy sẵn, cho vào lò nướng và đợi 20 phút, thế là xong!.
Tong khi tôi rửa chén đĩa và Ame lau khô chúng, thì mùi hương thơm ngào ngạt từ lò nướng bốc ra, lan tỏa khắp căn phòng.
Hai chúng tôi nhìn nhau, và bất giác cúi mặt xuống, cười thật to. Cái cảm giác không chỉ hạnh phúc vì được nấu ăn cùng người mình thích, mà còn vì chúng tôi biết đã làm thành công món bánh nướng bí ngô rồi!.
“ Phải cảm ơn cậu rồi, cảm ơn vì quả bí ngô tuyệt vời!”. Tôi nháy mắt.
“ Ừm, anh đã đặt nó từ một chú nông dân đấy..”.
“ Ồ… Aaaa, tớ cứ nghĩ đây là quả bí ngô cậu được tặng hôm Halloween”. Tôi ngạc nhiên.
Ame bối rối sau câu nói của tôi.
Nhận được quả bí ngô như vậy quả là may mắn nhỉ, nhưng mặc dù tôi nói rất nhẹ nhàng không hiểu sao Ame lại cười rất đau khổ.
“ Thực ra là quả bí ngô này suýt nữa thì đưa cho sếp”. Cậu ấy giải thích.
“ Hả?”.
“ Nhưng mà tại vì lúc cửa hàng đóng cửa muộn rồi, anh sợ phiền đến sếp nên đã cầm nó”.
“ Hôm đó chắc là…”.
Đó không phải là ngày mà tôi với sếp đùa giỡn với nhau trong lúc đi đóng cửa đấy chứ?. Thế nhưng thay vì giúp ông ấy, tôi lại còn làm mọi chuyện thêm rắm rối. Tôi mím chặt môi dưới, còn Ame vẫn trò chuyện với tôi bằng giọng nói trầm ấm.
“ Dạo gần đây em lúc nào cũng nói chuyện với sếp bằng vẻ mặt đấy nhỉ?!”.
“ Ngay cả Ame, nếu mà nghĩ tới sếp, chắc sẽ là lúc nào cũng sẽ biểu hiện gương mặt lạnh lùng lắm đấy nhỉ!”. Tôi đáp.
Tôi đã nói rất mạnh mẽ, Ame có một gương mặt khó ưa và lạnh lùng.
“ Taki…”.
~♪~♪…
Đúng lúc đó âm thanh báo hiệu món bánh nướng đã xong vang lên, át đi giọng Ame, mà dường như cậu ấy đang định nói gì đó.
“ Hình như xong rồi…”. Cậu ấy cười.
“ Ừm, chắc vậy”. Tôi đáp.
Không hiểu sao cả 2 chúng tôi đều rất thoải mái lấy cái bánh từ trong lò nướng ra, mùi hương bốc lên thơm ngút ngàn.
“ Tớ nghe nói rằng hương vị của bánh sẽ dịu đi khi trời lạnh…”. Tôi nói.
Đợi mãi thì cũng đã nướng xong. Khói tỏa ra. Tôi chỉ muốn nhanh chóng được thưởng thức.
“ Cậu muốn nếm thử không? Ame?”. Tôi hỏi cậu ấy.
“ Thôi Taki ăn trước đi, để anh sau…”.
Tôi định đưa miếng bánh về gần phía Ame, thì cậu ấy đáp như vậy. Sợ nóng sao? Gì vậy chứ?.
“ Vậy để tớ…”.
Tôi cắn nhẹ nhàng một miếng nhỏ, từ từ đưa vào lưỡi, mùi thơm ngào ngạt và vị ngọt tự nhiên từ bí ngô tan chảy trong miệng.
“ Ngonnn quá!”. Tôi không kìm chế được mà thốt lên.
“ Woaaa, Taki nấu ăn tuyệt vời”. Cậu ấy tròn xoe mắt và khen tôi.
“ Chắc là vậy rồi hihi”. Tôi cười thì thầm.
Thật ngạc nhiên vì lời khen dịu dàng của Ame, cậu ấy bỗng cắn miếng bánh còn lại tôi đang cầm trên tay.
Tiếng nhai bánh xột xoạt vang vọng trong bếp, tôi cứ đứng vậy, có một chút khó xử.
Bởi vậy nên đã nhanh chóng chuyển chủ đề: “À, ban nãy, hình như Ame có nói gì đó…”.
“Taki….”. Cậu ấy tiếp tục lặp lại.
Cậu ấy bỗng nắm lấy tay tôi đang cầm nửa chiếc bánh, rồi kéo lại gần hơn, nhanh hơn cả tốc độ kết thúc lời nói vừa rồi.
Cắn một miếng.
Bất ngờ cho cả đầu ngón tay tôi vào miệng.
“ Hử…”.
“ Ngonnnnn”. Cậu ấy nói trong trạng thái mãn nguyện.
“ Hyaaaaaa….”.
Thế này là thế nào? Tôi hét lớn.
Không…không phải là…một con mèo dồn chuột vào chân tường…rồi cắn nó?.
***
Chú thích:
*Masterchef: ý chỉ là người đầu bếp nấu ăn rất ngon.