Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 18: MỘT LẦN NỮA
CHƯƠNG 18: MỘT LẦN NỮA
Tôi vội vàng rút tay lại, vẻ nhăn nhó ngó nghiêng xem ngón tay của mình có bị làm sao không.
“ Không…không có dấu răng”. Tôi lắp bắp.
Ôi may quá, tôi thở phào.
“ Anh không có cắn mạnh đến thế đâu”. Trông thấy bộ dạng lo lắng của tôi, cậu ấy không ngừng giải thích.
“ Cậu cắn tay tớ trước đó…”. Tôi suýt bật khóc.
Ấy thế nhưng mà, kể mà có dấu răng thì tốt nhỉ. Tôi trông vẻ mặt bần thần của cậu ấy, đột nhiên còn cảm thấy lo lắng hơn cả vết tay vừa bị cắn.
Thôi được rồi, đây đâu phải lần đầu cậu ấy dở trò đâu chứ!. Tôi cố ưỡn ngực mình cho thật cao, và nói rằng thật sự tôi là người lớn rồi, không chấp chuyện vặt thế đâu.
“ À này, Ame?”. Tôi gọi.
“ Taki, nhưng thực sự là bánh này…ngon quá!”. Cậu ấy cười.
“ Hả, à ừm…”.
Ame vừa nói vừa lấy thì xúc thêm một miếng bánh khác và cho vào miệng. Tôi trông thấy hơi nước còn bám lại trên bánh vỡ ra thành những mảnh bé nhỏ, bay lăn tăn.
“ Này, trông Ame rất giống mèo”. Tôi bật cười thành tiếng.
“…”. Cậu ấy nhìn tôi, không trả lời.
“ À, tại vì thật sự…trông rất giống đấy!”. Tôi che miệng, bối rối.
Cậu ấy cứ tiếp tục ăn mà chẳng đáp lời tôi. Cúi xuống định lấy thêm một miếng bánh, và bất giác cười.
Chẳng biết là do câu chuyện tôi nói chẳng thú vị gì cả hay cậu ấy đang xấu hổ, đột nhiên cậu ấy nói: “để anh”, và đưa miếng bánh trên tay vào miệng tôi.
“Aaaaa….”. Tôi bất ngờ.
“ Cảm giác thật khác….”. Cậu ấy cười bí ẩn.
“ Chuyện này là tại ai chứ?”. Tôi lầm bầm.
Tôi trừng trừng mắt nhìn gương mặt thỏa mãn của cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn lộ rõ những biểu hiện thản nhiên, không có tý giả dối nào.
Miếng bánh trong miệng có vị ngọt dịu nhẹ, tan dần, khiến cho cảm xúc của tôi cũng trở nên dịu xuống…
“ Ngon nhỉ?”. Cậu ấy huých tay tôi.
“ Ừ”.
“ Đúng là Masterchef rồi!”.
Cả hai nhìn nhau cười mãi không thôi, thật thoải mái. Bánh nướng bí ngô cứ thế vơi dần trong không khí hạnh phúc này.
Ý tôi là, cậu ấy ăn còn nhiều hơn cả tôi nữa.
Rõ ràng là Ame thích đồ ngọt mà!.
Mặc dù cũng không có nhiều thời gian chúng tôi trò chuyện hay ở bên nhau như vậy, nhưng dạo gần đây tôi đã có thể thấy được rất nhiều biểu cảm khác nhau của Ame. Ame thích ăn đồ ngọt. Ame hay đùa cợt tôi với gương mặt khó hiểu…
Và Ame, với vẻ mặt lãnh đạm chẳng thay đổi gì, dừng lại và muốn nói một điều gì đó.
“ Ame, lúc nãy cậu vừa nói, tớ chỉ thể hiện cảm xúc như vậy đối với sếp mà thôi!”. Tôi hỏi.
“…”. Cậu ấy không trả lời.
“ Điều này…là tại vì, sếp đối với tớ là một người rất quan trọng. Thật ra, tớ muốn giúp đỡ ông ấy!”. Tôi tiếp tục.
“ Thế tóm lại là…”. Cậu ấy thắc mắc.
“ Đó là lí do tại sao tớ nghĩ cậu sẽ trưng ra bộ mặt lạnh lùng hết cỡ khi sếp gặp chút vấn đề khó khăn…”.
“ Hử…ừm”. Ame lại tiếp tục chẳng nói gì.
“ Á, kể cả Kyou, hay Megane, Hika, chắc cũng sẽ như vậy!”.
“….”.
“ Thì…thì như cậu cũng biết đó, tớ một người lúc nào cũng lo chuyện bao đồng. Khi vô tình va phải một ai đó, tại sao lại cười?”.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy, Ame vẫn im lặng nãy giờ chẳng nói gì. Tôi lại che miệng cười khúc khích.
“ Không, Taki, anh không nghĩ em là một người như vậy…”. Cậu ấy đột nhiên nói.
“ …Ừm, tại sao?”.
“ Đó là một lời khen”. Ame giải thích.
“ Cậu đang đùa giỡn tớ à”.
Tôi rất thích sếp, nói đúng ra thì tôi quý trọng ông ấy, chứ không phải là muốn hẹn hò. Tôi đã hiểu rõ điều đó từ lúc ông ấy cho tôi một số lời khuyên về chuyện xung đột với Kyou.
Nhưng tôi đã không biểu hiện điều đó một cách rõ ràng. Bởi vậy, nếu nói ra trực tiếp cảm xúc của mình mà chưa suy nghĩ kĩ, chắc có lẽ tôi sẽ bị cười nhạo mất.
“ Thật ra thì hơi khó chịu…vì em đã chẳng nói rõ chuyện này”. Ame nói.
“ Khó chịu?”. Tôi hỏi lại.
“ Nói khó chịu thì hơi quá… Nhưng lí do chỉ là do anh…Anh cũng không biết phải nói thế nào…”. Cậu ấy độtt nhiên có vẻ ấp úng.
“ Mơ hồ sao?”.
“ À, đúng là cảm giác như vậy!”. Cậu ấy nói.
“ Tớ hiểu cảm giác đó…”. Tôi đáp.
Tôi cũng đã cảm thấy rất mơ hồ về Ame trong những ngày qua, nhưng bây giờ thì không còn nữa. Có lẽ điều này là bởi vì chúng tôi đều chưa hiểu rõ đối phương, và khiến cả 2 có phần khó chịu.
“ Nếu cậu thắc mắc và muốn hỏi tại sao, đừng ngại, cậu cứ hỏi tớ nhé!. Tớ cũng như vậy…”. tôi cười.
“ Ừm, thế thì tốt rồi”. Cậu ấy gật gù.
Rồi tôi trông thấy một nụ cười hết sức tự nhiên trên mặt cậu ấy, chứ chẳng phải kiểu cười lãnh đạm, khó hiểu như mọi khi. Nói thế nào nhỉ, chúng tôi dường như đã thân thiết hơn rồi.
Sau này tôi cũng vẫn sẽ thấy được những nét mặt khác nhau của cậu ấy như bây giờ chứ?.
Bánh đã được ăn hết sạch.
Phần còn lại của bí ngô, Ame yêu cầu tôi hãy hầm một món ăn gì đó. Và tôi đã bắt đầu.
Tôi cho những miếng bí ngô đã cắt nhỏ vào chảo, cho một ít nước và trông chừng để không bị cháy. Tôi nghĩ món ăn này khi nấu xong ắt sẽ xốp mềm như khoai luộc.
“ Cũng lâu rồi anh chưa ăn mấy món hầm thế này”. Cậu ấy ghé mũi vào chảo, ngửi ngửi gì đó.
“ Sống một mình thế này, cậu không nấu sao?”. Tôi hỏi.
Ame chỉ vào cái nồi đặt ngay phía sau lưng tôi.
Cũng không hẳn là tôi đã không chạm vào nó. Nhưng bóng của chúng tôi chiếu dưới ánh đèn đã tạo thành một cái bóng đen khổng lồ, trông hình thù thật kì dị.
“ Này, thế thì chắc cậu ít ăn nước tương nhỉ?”. Tôi nói.
“ Ý anh không phải là nước tương…”.
“ Cái ở đầu á?”. Tôi quay người nhìn lại phía sau.
“ Cái đầu”. Cậu ấy lặp lại.
Cả 2 chúng tôi cười phá lên. À thì ra bóng đen ban nãy đã che khuất đi. Phía dưới đất, 2 bóng đen cũng rung theo từng nhịp cười thích thú.
Mùi hương ngọt ngào của bí ngô và nước dùng hòa quyện vào nhau, tạo nên một mùi thơm quyến rũ lan tỏa khắp căn bếp.
Tôi chắc rằng tình cảm của chúng tôi cũng đã trở nên tốt hơn.
“ Này, Taki?”.
“ Hử?”.
“ Lần sau tới nữa nhé!”.
Giọng nói trầm ấm thốt ra, cùng với khói tỏa nghi ngút một khoảng trước mặt Ame.
Tôi cũng đã cười.
“ Tớ cũng hi vọng cậu thật sự không biết nấu ăn”.
“ Anh cũng đã nghe câu này trước đây!”.
“ Thế à?”. Tôi ngạc nhiên.
Thấy tôi ngạc nhiên như vậy, cậu ấy cười không ngớt.
“ Anh sẽ mua nước tương và đợi em tới!”.
Lần nữa ư? Tôi thầm nghĩ…
Vậy là bằng cách đó, trước lúc tôi rời đi, tôi lại có một lời hẹn sẽ tới đây một lần nữa.
Thế nhưng sao tôi lại ghét cái cảm giác khó hiểu này thế nhỉ?.
***