Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 19: NHỮNG THAY ĐỔI CỦA TAKI PHẦN 1
CHƯƠNG 19: NHỮNG THAY ĐỔI CỦA TAKI PHẦN 1
Buổi nấu ăn kết thúc. Ame tiễn tôi tới nhà ga, và chúng tôi đã cùng nhau trò chuyện.
“…. Tiện đây, anh cũng định nói, sếp đã nói một vài chuyện khi mà đưa anh quả bí ngô”. Ame lên tiếng.
“ Cái ngày mà tớ cùng với sếp đóng cửa của cửa hàng ấy hả?”. Tôi hỏi lại.
“ Ừm, sếp đã nói nhỏ: Ta ước gì ta cũng trẻ trung và thẳng thắn được như Taki!”. Cậu ấy tiếp tục.
“ Hả? Tớ sao?”. Tôi ngạc nhiên.
“ Anh cảm thấy khi đó sếp cứ đứng lẩm bẩm một mình, nên anh đã vờ như không nghe thấy gì cả, nhưng bây giờ nghĩ lại thì….”. Cậu ấy ngập ngừng.
Nói xong, Ame ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Tôi nghiêng cổ, hướng mắt theo hướng cậu ấy nhìn, và tò mò. Bầu trời hôm nay thật trong xanh, lác đác một vài ngôi sao lập lòe ở phía đằng xa.
“ Anh đã tự hỏi, không biết đó có phải là nỗi trăn trở của sếp không?”.
Nỗi trăn trở?….
Ánh mắt cậu ấy vẫn ngước lên bầu trời xanh kia, tôi vẫn chưa lường trước được ý nghĩa thực sự trong lời nói của sếp, và cả Ame.
Trời mùa đông se lạnh, từng lớp không khí thấm vào mũi tôi, mấy vì sao lập lòe phía trên kia như tan ra chảy thành giọt nước mắt.
Mối quan hệ giữa sếp và bà chủ?. Mối quan hệ giữa tôi và Ame. Quả thật, có quá nhiều điều tôi đã chẳng hiểu.
………
“ Aaaa, Taki-chan?…”. Một giọng nói từ đâu bỗng vang lên.
Thì ra là Hika, cậu ấy gọi tôi với giọng nói thúc giục.
“ Hả…”.
“ Cậu nghe thấy tớ nói không?”.
“ Tớ xin lỗi, có chuyện gì vậy?”.
“ Giáng sinh hôm 24 tháng này ấy, có buổi tiệc sau lúc làm thêm, mọi người có nên tổ chức một buổi tiệc nhỏ không? Coi như đây là một lời mời nhé!”. Cậu ấy cười và nói.
Hika đã đưa ra lời đề nghị như vậy, khi chúng tôi đang nghỉ ngơi sau thời gian làm việc.
Nói đến đây, chẳng hiểu sao trong đầu tôi cứ quanh quẩn những chuyện “không hiểu” giữa tôi và Ame. Cứ mông lung như bầu trời trên cao vậy.
“ Sao thế? Cậu đang nghĩ gì à?”. Hika nói.
“ À không, 24 nhỉ?”. Tôi trả lời.
“ A, đúng rồi, buổi tiệc Giáng sinh dành cho những người độc thân!”. Ame thốt lên như thể cậu ấy mới tìm ra một chân lí mới mẻ lắm.
“ Vậy thì tớ tham gia sẽ là…”. Megane e ngại thốt lên.
“ Aaa, hội độc thân nhỉ?. Sau khi làm thêm em sẽ đi với bạn rồi nên chắc sẽ không tham gia cùng mọi người được”. Kyou vui vẻ đáp lại.
Mọi người thoải mái nói ra những điều mà mình muốn nói.
“ Tớ sẽ tham gia!. Tớ cũng muốn trải nghiệm bầu không khí Giáng sinh!”. Tôi lên tiếng.
“ Được rồi, có Taki-chan, Ame thì sao…”. Hika quay đầu nhìn về phía Ame.
Một bầu không khí tĩnh lặng.
“ Hôm đấy cậu cũng có ca làm chứ nhỉ?”. Hika hỏi Ame.
“ Ừm, nhưng mà…”. Ame đáp.
“ Ame cũng tham gia đi, nhé!”. Hika nài nỉ.
Hika cậu ấy nhoi nhoi y như một chú chuột, làm Ame cũng cảm thấy ngại ngùng.
Tôi nhìn Ame trong bộ dạng bối rối hiếm khi có thể thấy, cậu ấy đang nheo mắt như có ý muốn nói: làm ơn đừng cười.
Nhưng xin lỗi nhé, lần này tớ không giúp cậu đâu!.
“ Ồ, Ame có hẹn trước à?”. Hika thắc mắc.
“ Không…”. Ame hơi ngập ngừng.
“ Nếu không phải thì cậu phải tham gia đi chứ!”. Hika huých vào vai Ame.
“ Á, nếu anh Ame mà tham gia thì em cũng sẽ tham gia!”. Kyou đột nhiên lên tiếng.
“ Tớ cũng giống Kyou..”. Megane tiếp tục.
Tôi bật cười.
Còn khoảng hai tuần nữa là đến đêm Giáng sinh.
Cần nhiều người cùng tham gia, thì tôi nghĩ rằng hôm đó chắc chắn sẽ rất sôi động và vui vẻ. Tôi thật sự đã mong chờ buổi tiệc Giáng sinh mà tất cả chúng tôi có thể quây quần bên nhau.
Sau đó một vài ngày.
“ Hả…”.
Sếp xuất hiện với gương mặt lạ lùng.
Tôi quay trở ra phòng nghỉ phía sau của nhân viên trong giờ nghỉ giải lao, thì trông thấy bóng lưng sếp ngồi sụp xuống với vẻ nặng nề. Cùng với đó là tiếng thở dài vang lên.
“ Sếp, sếp có sao không? Võ sĩ lại thua cuộc phải không?”. Tôi hỏi.
“ Ô, Taki-chan đấy à? Xin lỗi vì ta hơi lơ đễnh xíu, tại đang giờ nghỉ mà”. Sếp cười trừ.
“ Ôi đang phấn khích thế mà, đợi ta một chút”. Gương mặt sếp dần tươi tỉnh và đùa giỡn như thường ngày.
Ấy thế nhưng trông sếp cười như không cười, không vui một chút nào, tôi rất muốn nói với sếp điều gì đó, cổ họng tôi không ngừng kêu lên tiếng ừng ực.
“ Sếp…”.
Sếp với bà chủ ra sao rồi?. Tôi đã rất muốn hỏi, nhưng tôi cố gắng không nói ra.
Chắc là đã có chuyện gì đó. Nhưng tôi vốn chỉ là nhân viên làm thêm bình thường, hỏi điều này có phải hơi quá rồi không?.
Mọi thứ rơi vào im lặng.
Tôi không biết mình nên làm gì nữa.Sếp cũng không hiểu bà chủ đang nghĩ gì.
Có vẻ như những điều tôi không hiểu cứ dần dần nhiều lên, chất đống lại, và có thể sẽ bị tắc nghẹn lại mãi ở đây.
“ À, ừm, đúng là ta không thể giả vờ nổi. Trông ta có vẻ buồn chán nhỉ? Thực ra, hôm nay ta rất mệt…”. Sếp thở dài.
Vì vậy, tôi cho rằng nên hỏi tất cả những gì mà bản thân đang thắc mắc trước khi mọi chuyện bị chôn vùi xuống. Nếu không hiểu, hãy hỏi.
Và cũng chính bởi tôi đã nghĩ như vậy mà từng câu từng chữ tôi nói ra đều được bật ra một cách tự nhiên.
“ Sếp, sếp thường cảm thấy trăn trở một điều gì đó là khi nào?”. Tôi bất ngờ hỏi.
“ Hả?”. Sếp có vẻ bất ngờ lắm.
“ Tôi nghĩ như thế này. Nếu như đang trăn trở vì không hiểu đối phương nghĩ gì, dù sao thì,…dù sao thì tôi cũng chưa làm được….có lẽ sẽ thấy rất thất vọng”. Tôi nhắm mắt lại và nói.
Vừa nói tôi vừa nhớ tới bóng lưng Ame chạy theo Kyou, ngày mà tôi với Kyou xảy ra tranh cãi.
Tại sao lúc nào cũng quan tâm tới tôi, còn bắt chuyện với tôi?. Tôi ghét cái cảm giác này, cảm giác mà tôi chẳng hiểu Ame đang nghĩ cái gì.
Có lẽ…tôi đang ghen với Kyou, và có lẽ tôi thật sự là một người ích kỉ.
“ Ta ước gì ta cũng trẻ trung và thẳng thắn được như Taki, sếp đã nói như vậy”.
“ Anh đã tự hỏi, không biết đó có phải là nỗi trăn trở của sếp không?”.
Đột nhiên tôi nhớ ra những lời mà Ame nói, cảm thấy có một sự liên kết.
Tôi cũng chắc rằng cả sếp cũng….
“ Này, cô làm gì một mình từ nãy tới giờ đó?”. Giọng sếp vang lên.
“ Sếp, sếp không nghe thấy những gì nãy giờ tôi nói sao?”. Tôi bất ngờ.
Điều này có thể là tính bao đồng của tôi, hoặc là tôi đang tự mãn về bản thân. Nhưng mà tôi cảm thấy như tôi bây giờ đang cố bám víu lấy một thứ cảm xúc gì đó, hiên ngang đứng trước mặt sếp, và sẵn sàng bày tỏ hết những điều tôi đang nghĩ.
***