Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 20: NHỮNG THAY ĐỔI CỦA TAKI PHẦN 2
CHƯƠNG 20: NHỮNG THAY ĐỔI CỦA TAKI PHẦN 2
Một chút tuyệt vọng xâm lấn lấy tôi. Sếp đã rất bình tĩnh trong lúc tôi đứng im lẩm bẩm một mình, và sau đó bắt đầu trò chuyện.
“ Trước đây, ta đã từng nghe Taki-chan nói rằng: nếu như không bày tỏ tình cảm của mình với bà chủ, thì có ổn không?”. Sếp ôn tồn nói.
“ Vâng”. Tôi đáp lại.
Đó có lẽ là ngày sếp biết rằng bà chủ sẽ đi xem mắt với người khác. Nhưng tôi cũng nhớ rằng sếp đã nói với tôi: “ta không muốn làm phiền tới cô ấy”.
“ Thực ra, khi đó, ta đã cố gắng để tỏ tình với cô ấy”. Sếp nhẹ nhàng nói.
“ Thật sao?. Vậy thì, bà chủ sao lại…”. Tôi vô cùng ngạc nhiên.
“ Nói đúng hơn nữa thì, ta đã cố chặn cô ấy lại giữa đường…”. Sếp tiếp tục.
Lúc này, khi nhắc tới câu chuyện xem mắt của bà chủ, những cảm xúc đang kìm nén bấy lâu trong lòng sếp bỗng chực trào ra, sếp đã nắm tay bà ấy và hỏi với vẻ mặt khẩn thiết.
“ Bà…bà chủ thực sự sẽ phải đi xem mắt hay sao?”.
Và bà chủ đã gật đầu như một câu trả lời cho câu hỏi đó.
Cậu chuyện ngày hôm đó là như thế này.
“ Thật…thật ra…tôi…luôn….với cô…”. Sếp nói.
“ Làm ơn, đừng nói thêm gì nữa!”. Bà chủ đáp.
“ Hả?”.
“ Chúng ta gần như là khác biệt về tuổi tác. Đừng trêu đùa một người phụ nữ lớn tuổi như tôi!”. Bà chủ gằn giọng.
“ Bà chủ…tôi…”.
Thế là sếp đã quyết định không nói thêm gì nữa.
“ Sau đấy thì cô ấy đã rút tay lại, và bước đi”. Sếp kể tiếp.
“……”.
Tôi đã không bỏ lỡ câu chuyện sếp nắm chặt cánh tay của bà chủ.
“ Tính cách của ta và cô ấy rất ăn ý với nhau, nói chính xác thì, ta nghĩ cô ấy có thích ta một chút dù không nhiều. Nhưng tất cả chỉ là sự hiểm lầm, chính ta đã nghĩ quá nhiều rồi…”. Sếp thở dài.
“ Hả, sếp và bà chủ đã từng nói chuyện với nhau đến mức hợp ý sao?”. Tôi thắc mắc.
“ Hửm, à, cũng không phải chuyện gì to tát…”. Sếp cười trong đau khổ.
“ Tôi rất là muốn nghe!’. Tôi cố ý muốn năn nỉ.
Sau câu nói đó của tôi, sếp cười nhẹ và rồi thở dài luyến tiếc, nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện của mình.
“ Ta đã được cô ấy khen ngợi về đồ ăn. Không, phải nói là ta đã được tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi được cô ấy khen ngợi riêng như thế…
Mặc dù đó chỉ lời một lời nói rất cứng ngắc, nhưng nó như thể là đang rắc thính tôi vậy? Rắc thính? Cô hiểu chứ?.”.
Sau khi tôi tỏ ý hiểu, ông ấy gật gật đầu rồi nói tiếp: “ Tuyệt vời!, Cô ấy đã thốt lên như vậy đấy”.
“ Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của cô ấy nhiều hơn”, sếp cười và nói, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng.
“ Nhưng trông tôi như thế này thôi, tôi thực sự không giỏi nấu ăn, ta đã trả lời như vậy đấy. Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên”.
Sếp bỗng dưng cười lớn, cười một cách hài hước. Nhìn vẻ mặt đó khiến tôi cảm thấy rất kì lạ.
Tôi đã từng trông thấy những cảm xúc như thế này ở đâu đó. Tôi thầm nghĩ.
Nếu sếp đã từng đau khổ vì bà chủ, thì cũng chính bà chủ đã khiến cho sếp trông thật hạnh phúc như thế này.
“ Sếp, sếp cứ để bà chủ đi xem mắt như vậy à?”. Tôi hỏi.
Nói ra điều này thật không dễ dàng gì đối với tôi. Nhưng tôi cảm thấy chuyện này còn quá dài để bây giờ kết thúc như vậy.
Cả 2 người họ đều đang nghĩ về nhau, nhưng đều cố gắng không nói ra. Có rất nhiều trường hợp sẽ xảy ra nhưng mà….
“ Có lẽ bố mẹ cô ấy đã sắp xếp chuyện này, và họ rất hài lòng về chuyện xem mắt này. Khi cô ấy rút tay ra khỏi tay ta, cảm giác của ta giống như bị đá vậy. Cô thấy đấy, ta rõ ràng đã chẳng nói thêm được gì…”. Sếp tựa người vào cái ghế bên cạnh, thở dài.
“ Là…..”. Tôi thì thầm.
“ Hả? Sao?”.
“ Vậy, sếp có bận tâm đến chuyện tuổi tác, như bà chủ đã nói không?”. Tôi tiếp tục.
“ Hoàn toàn không!. Tuổi tác cách biệt đều không thành vấn đề!”. Sếp dứt khoát.
“ Sao sếp không thẳng thắn nói chuyện này với bà chủ?”.
Tôi đã cố gắng rất nhiều để nói ra những lời này. Tôi biết mình không giỏi diễn đạt thành lời, càng không nghĩ những lời vừa nói có ảnh hưởng gì đến sếp.
Nhưng ít nhất khi sếp nghĩ lại những điều tôi nói, tôi hy vọng rằng sếp sẽ suy nghĩ lại điều đó. Tôi thực sự mong muốn như vậy.
“ Tôi đã hứa với một người. Nhất định khi có thắc mắc gì về nhau sẽ thẳng thắn hỏi đối phương”. Tôi nói tiếp.
Sếp im lặng, không trả lời tôi. Ông ấy như đang suy nghĩ điều gì.
“ Nếu cứ mãi thắc mắc, trăn trở, đôi khi sẽ trở nên lo lắng thái quá và bực bội. Vậy nên hãy làm điều gì đó trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”. Tôi cương quyết.
Tôi đã cười nghẹn như đang bị cảm cúm, sau khi nói những điều đó. Sếp nhìn tôi với vẻ mặt mơ hồ.
“ …Taki-chan cũng đã hỏi “cậu ấy” những điều thế này à?”. Sếp nhìn tôi.
Chuyện này làm tôi hơi bất ngờ.
“ Không, ta hoàn toàn ngạc nhiên đấy. Ta là một người không thích mấy chuyện tình yêu sến súa, lãng mạng cho lắm. Nhưng, cô…đã thay đổi ta đấy!”.
“ Tình yêu?”. Tôi hỏi lại.
Lần này lại chính là tôi cảm thấy thật mơ hồ, choáng váng. Nói đúng hơn thì tôi đang tư vấn cho chuyện tình yêu của sếp sao?.
Tôi đã nói về lời hứa với Ame như một ví dụ về mối quan hệ giống như sếp đang mắc phải, nhưng ý tôi đâu phải là những người đang yêu nhau, hay chuyện tình yêu gì đâu!.
“ Phải rồi, phải rồi….tôi đang chỉ nói về các mối quan hệ …phải không? Này!”. Tôi ngại ngùng đáp lại.
“ Không, ừm, ngay cả khi có hỏi ta thì…Taki-chan đã nói nên nói chuyện rõ ràng với cô ấy về những trăn trở của ta. Giờ thì ta hối hận rồi”.
“ Vậy thì bây giờ vẫn chưa là quá muộn đâu sếp!”. Tôi hào hứng.
Đột nhiên, gương mặt của sếp bỗng biến sắc, nhợt nhạt và đầy âu lo.
“ Ừm, nhưng có vẻ không kịp nữa rồi!”. Sếp nói.
“ Sao vậy sếp?”. Tôi băn khoăn.
“ Theo như ta biết thì từ khi nãy đã…”. Sếp lấy hai tay ôm đầu, vẻ bất lực.
Ngày mà bà chủ đi xem mắt là ngày 25 tháng 12. Nhưng ngay trước đó thì bà chủ đã có cuộc hẹn đi công tác đột xuất.
“ Bà chủ sẽ quay lại chứ?”.
“ Vào đêm ngày 24….”. Sếp trả lời tôi.
Ồ …tôi buột miệng thốt lên.
“ Nhưng. Cũng có thể là sẽ muộn hơn thường lệ vì đã gần đến Giáng sinh rồi, nhưng nếu sếp nhanh chóng đến cửa hàng trước khi đóng cửa thì…”. Tôi chợt nghĩ ra.
“ Không được đâu, bởi vì ta chưa chuẩn bị cho ngày giáng sinh hôm sau cả!”. Sếp nói.
“ ….Chuyện đó thì…có gì đặc biệt cần phải làm không?”. Tôi đáp.
“ Hả?”.
Thói quen xấu của tôi lại bắt đầu nổi dậy rồi. Tôi nhận lời ngay mà chẳng cần suy nghĩ gì.
Nếu Ame mà ở đây, chắc cậu ấy sẽ lại ngạc nhiên mà hỏi: “ Nữa sao?”.
“ Những công việc đó, tôi có thể làm chứ?”.
Ây da, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận về chuyện này.
***