Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 4: HÃY NÓI LỜI CẢM ƠN NGỌT NGÀO
CHƯƠNG 4: HÃY NÓI LỜI CẢM ƠN NGỌT NGÀO
Tôi muốn về nhà, nhưng không thể. Tôi cố gắng hết sức nghĩ ra một phương án nào đó.
“ Aaa, đúng rồi! Ame, có xe đạp….nhỉ?”.
“ Không đâu”.
“ Vậy thì một chuyến xe bus chạy về đêm”.
“ Anh nghĩ là đã quá muộn rồi”.
“ Taxi thì…đắt quá. Còn đi bộ?”.
“ Vào lúc nửa đêm thế này? Đã mấy giờ rồi?”.
“…..”.
Âm thanh vụn vỡ trong lòng. Hay nói đúng hơn là….
“ Là lỗi tại ai …”.
“ Vậy hãy để anh chịu trách nhiệm chăm sóc em đêm nay”.
“ Kiểu nói chuyện này? Sao lạ vậy!”.
Đứng ở góc tường, tôi run lên cầm cập. Chính là câu thành ngữ đấy, “Chuột đã bị dồn vào chân tường rồi, mèo sẽ cắn nó một phát”.
Không, tôi không thích làm chuột chút nào!. Nhưng một chú chuột lang trắng thì…
“ Anh không “ăn” đâu. Đến đây!”.
“ Dù cậu có kêu tiếng mèo cũng vô ích thôi”.
“ Được. Meoooo”.
Làm thật sao.
Ame che miệng cười khúc khích. Tôi biết cậu ấy chỉ giả vờ thôi.
“Thôi được rồi. Tớ sẽ về bằng taxi”.
“ Thế em có bao nhiêu tiền ở đây?”.
“ Ở đây thì… 200 nghìn”.
“ Vậy thì hơi thiếu nhỉ”.
Và cuối cùng là, tôi đã ở lại đây.
“ Em cứ thoải mái ở đây, cho tới khi có chuyến tàu tiếp theo chạy. Cứ thoải mái dùng đồ em muốn ở trong phòng này nhé!”.
“ Hừm, nhưng tớ định chợp mắt khoảng 3 tiếng, cho tới khi tàu đến. Cho tớ mượn chỗ kia một lát”.
“ Ừm. Bên kia còn có khăn tắm, bồn tắm”.
“ Hả, à, cảm ơn cậu”.
Nói vậy rồi cậu ấy đưa cho tôi một chiếc khăn và bản chải mới.
Chẳng lẽ cậu ấy biết tôi đang nghĩ gì hay sao?.
“ Không, không cần phiền tới vậy đâu…”.
Nhưng mà nói vậy, tôi thực sự muốn đi đánh răng. Nên đã đưa tay lấy chiếc bàn chải.
“ Ừm, nhưng người em có mùi rượu đấy…”.
“?!”.
Từ phía sau, Ame vừa nói vừa vuốt nâng tóc tôi lên.
Hành động đột ngột khiến bàn chải đánh răng tôi đang cầm tuột khỏi tay, tôi bị sốc một chút.
“ Aaa..”.
Ame cúi xuống nhặt bàn chải đánh răng với vẻ mặt tỉnh bơ mặc cho tôi vẫn còn bất ngờ, chưa kịp phản ứng.
Tôi cảm thấy có chút thất vọng về thái độ trông có vẻ dư thừa của cậu ấy.
“ Ể…e.. mùi của quán rượu, nó như thế nào?”.
“ Đại loại là như vậy đấy”.
Tào lao…
Đến mức đó cơ à!.
Có mùi giống như thuốc lá và dầu mỡ. Nếu vậy, không thể để như vậy được.
“ Đây, khăn tắm của em”.
“…Cảm ơn lòng tốt của cậu”.
Lúc tôi nhận chiếc khăn, tôi đoán được vẻ mặt Ame chắc là trông rất thỏa mãn, nhưng được rồi, tôi không nhìn đâu.
Woaaa. Thoải mái quá.
Nước ấm từ vòi hoa sen chảy dọc xuống khắp cơ thể, cuốn trôi mọi căng thẳng và mùi của quán rượu còn vương lại trên cơ thể.
Tắm xong, tôi luồn tay vào chiếc áo rộng mà Ame đưa cho tôi, mùi nước xả vải ngạt ngào bay quanh mũi.
Mùi hương khiến lòng tôi dịu lại.
“ Phòng tắm… cảm ơn cậu”.
“ Không có gì, em muốn uống một chút chứ?”.
Ame vẫn ngồi yên trên giường, và giơ tách trà ra trước mặt tôi.
Dáng điệu thoải mái đó làm tôi chút nữa quên đi một Ame lạnh lùng, điềm tĩnh.
Khi tôi nghiêng người xuống để nhận lấy tách trà, Ame bằng cách nào đó đã luồn qua đầu tôi.
Âm thanh xuỵt xuỵt như đang ngửi gì đó làm tôi nhột nhột bên tai.
“ Ừm..Thơm nhỉ”.
“Aaa..”.
Tôi cũng bật cười, chợt băn khoăn không biết nói gì, đúng là chẳng có mùi của quán rượu nữa.
Nếu cho rằng đây là điều rất ngọt ngào, thì chính là vậy. Tôi đã hơi chủ quan.
“ Dầu gội đầu này, là cậu tự mua đúng không?”.
“ Phải đấy, cả trên tóc và quần áo. Chính là mùi hương đang tỏa ra trên người em đấy”.
“ ~~! ”.
Làm ơn chậm lại một chút nào.
Với tốc độ như thế này, Ame dường như đang nuốt chửng lấy tôi. Cảm giác căng thẳng này có phải chăng là do tôi cảm nhận được có sự nguy hiểm nào đó đang ở rất gần mình?.
“ Trông rất mới mẻ. Càng đúng hơn với vẻ ngoài phô trương của em”.
“ Hể…”.
“ Cậu nói như thể trông tớ kinh khủng lắm vậy!”.
Từng lời nói hoa mỹ của Ame vẫn còn vang vọng đâu đây.
Tôi nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình. Không trang điểm, mặc một đồ cho nam rộng thùng thình. Chẳng có một chút nữ tính gì, đúng là trông rất “phô trương”.
Nhìn bộ dạng mình trong gương cửa sổ, tôi bật cười. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi những cảm xúc lo lắng nãy giờ đã tan biến đi.
“ Trông mới mẻ có nghĩa là…”.
“ Này, mình sẽ chẳng bao giờ để mặt mộc như vậy. Hoàn toàn chẳng trang điểm gì. Ame quả là may mắn với được thấy đó. Chỉ duy nhất lúc này thôi”.
“…”.
Ban nãy cậu ấy cũng đã để lộ ra con người thật của mình. Có thể nói là “ thật từ tấm lòng”.
Bởi vì sẽ chẳng còn gì đáng bận tâm thêm nữa khi hai người đã cởi bỏ lớp áo phòng bị bên ngoài. Nhưng mà…
“ Một lần nữa…”.
“ Hả, điều gì?”.
“ Anh không hề tránh né bộ dạng phô trương của em. Em không hề nhận thức được điều này, phải không?”.
“ Cậu đang nói gì vậy”.
“ Hãy ngủ đi. Em có thể dùng giường của anh”.
“ Không, cậu cứ dùng đi”.
Khi còn đang lưỡng lự không biết Ame sẽ nói gì, tôi quay người bước đi và tiến ra ban công.
Ừm, đăm chiêu…
Tôi bối rối rời khỏi phòng 1DK. Mặc dù cho rằng thế này là đủ rồi.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi ngồi xuống tấm thảm và dự định sẽ chợp mắt một giấc trên bàn.
Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra, thì một tin nhắn của Hika gửi đến: “Cậu ổn chứ?”.
Điều này rất lạ. Tôi trả lời “Tớ không sao” sau những dòng tin nhắn quan tâm đó.
Có chút khó xử, tôi nghĩ mình nên ngủ trước khi Ame quay trở lại đây.
***
NHAT MAI
Đọc tiếp nào mọi người ơi!
nhat nguyet
vậy chuẩn bị sẽ có mối quan hệ mới sắp bắt đầu : Taki và Ame. Tình tiết khá nhẹ nhành, hóng các tập sau
kevin77
Taki ở lại thật kìa, cũng hết cách rồi. May Ame cũng không manh động gì :)). Taki kiểu này chắc sắp bị Ame tán đổ rồi.