Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 5: VỀ NHÀ HAY KHÔNG?
CHƯƠNG 5: VỀ NHÀ HAY KHÔNG?
Hưm, hưm….
Tôi bị đánh thức thức dậy bởi một tiếng hắt xì hơi nhỏ tựa như tiếng mèo. Dường như tôi đã ngủ quên trên bàn lúc nào không hay, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào bên trong phòng, trời đã sáng hẳn.
Tôi nhấc mình rời khỏi chiếc giường, một thứ gì đó trượt khỏi vai.
“ Hử, một cái chăn?”.
Tôi nhớ trước khi ngủ không đắp cái chăn này. Vội liếc phìn về phía giường, thấy cậu ấy đang choàng chiếc khăn tắm, tiếng thở dài khe khẽ.
Đã bước sang tháng 10, trời đã vào thu, sẽ lạnh nếu chỉ có một cái khăn tắm.
Vậy thì nên đắp cái chăn này cho cậu ấy thôi.
Tôi bước đến gần bên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên người Ame. Tôi lén nhìn trộm, khuôn mặt ngái ngủ lộ ra sau mái tóc đen mềm mại, trông cậu ấy khác hẳn với vẻ lãnh đạm mọi khi.
Tôi bất chợp nhìn trong vô thức,…thấy rung động.
Tôi chạm vào cánh tay cậu ấy đang bị tuột ra khỏi chiếc khăn tắm.
Lạnh quá…
Tôi nắm lấy đôi bàn tay rắn rỏi. Nhớ đến tiếng hắt xì ban nãy, cảm thấy thật có lỗi.
Nhưng. Chúng tôi đã quên đi khuôn mặt ngái ngủ của mình, vậy mà không hiểu sao đêm qua vẫn là một đêm thật ngại ngùng.
Tôi đã bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng, tôi sẽ bị xàm sỡ, tôi sẽ có những tâm trạng cực tồi tệ bởi một số lí do…Nhớ lại những chuyện kinh khủng của ngày hôm qua, tôi cảm thấy một chút căm ghét bàn tay mình đang nắm bây giờ.
Ngay cả như vậy, chỉ những lúc như thế này, tôi cảm thấy biết ơn.
Ame đã nhường cho tôi cái chăn, mọi thứ tôi đều đã biết rõ.
Phùuu, một tiếng thở dài.
Cái nắm tay này, là trả lại cho cậu rồi nhé.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay cậu ấy vào trong chiếc nệm, lớn hơn tôi một chút.
Chà, về nhà thôi, cảm thấy hơi đói rồi!.
Tôi chuẩn bị để quay trở về nhà, quay đầu lại chào Ame, cậu ấy vẫn đang chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng, tôi mở tủ lạnh để lấy một chút trà.
Ôi, trống…
Không có gì trong tủ lạnh ngoài một lon trà.
Nhìn kĩ hơn thì căn bếp này có vẻ không được sử dụng nhiều. Mọi thứ đều rất gọn gàng, nhưng hầu như chẳng có đồ đạc gì.
Aaa…
Không, không, không. Chuyện gì đang xảy ra vậy, Taki?.
Đó là phong cách sống của một anh chàng ưu tú như Ame, chằng có liên quan gì đến tôi cả.
Không có một chút liên quan gì cả.
“ Xin kính chào quý khách”.
Tôi quay lại con đường tối qua mới đi và uể oải bước vào cửa hàng.
Đi qua một con đường lớn rồi tiến vào khu dân cư yên tĩnh, một cơn gió nhẹ thổi qua.
Tay cầm một cái ví và ôm bịch đồ bước ra từ cửa hàng tiện lợi, mặc cho ánh mắt liếc nhìn từ người dân xung quanh.
Ể ê ê ê …tôi sẽ làm cái gì ở đây?.
Trông tôi như một kẻ ngốc. Còn phiền phức hơn thế này nữa. Như một kiểu chuốc lấy rắc rối vào mình.
Không thể tin được như vậy. Sẽ an toàn hơn nếu tôi về nhà.
Khi đến gần nhà Ame, chẳng hiểu sao tôi cảm thấy cái túi đựng đồ bỗng trở nên nặng hơn.
“ Cảm ơn vì cậu đã cho tớ mượn chăn, đây là…”.
“ Tại vì tớ cũng đang rất đói…”.
“ Tại vì tớ thấy người cậu rất lạnh nên…”.
Tôi cố gắng mở túi đựng đồ mà không gây ra tiếng động, hàng loạt lý do bắt đầu hiện ra.
Tôi định sẽ làm mì Udon. Cách làm thì rất đơn giản, chỉ cần cho trứng vào cùng rong biển và bột Tenkasu- một loại bột thu được sau khi rán tôm chiên giòn. Tôi nghĩ điều này khá thuận tiện đối với căn bếp này.
Sau khi kiểm tra nước súp vừa đủ gần sôi lên, tôi cho vào miệng để nếm thử hương vị. Hương vị thơm ngon của nước dùng dần dần lan tỏa khắp cơ thể.
“ Ừm, mình sẽ thử một chút”.
“ Em đang lẩm nhẩm gì đấy”.
“ Aaa, dậy rồi sao?”.
“ Được một lúc rồi. Taki-chan đang làm gì nãy giờ vậy?”.
“ Làm gì sao? À, tớ muốn làm một chút đồ ăn để cảm ơn cậu đêm qua”.
“ Chỉ là trọ lại một đêm”.
Ame cười khi nghe tôi nói rằng mình tự làm “một bữa ăn”.
Ừm, đúng là như vậy.
Dù sao thì, tôi cũng nghĩ Ame nên ăn một thứ gì đó….
“ Em đang quan tâm anh đấy à”.
“ Thực ra thì, tại vì tớ bất ngờ khi thấy tủ lạnh rất nhẹ…”.
“ Tủ lạnh nhẹ? Anh cũng không nhớ rõ, nhưng chắc thiết bị điện đang ngày càng nhẹ hơn…”.
Tôi không nói về công nghệ kĩ thuật tiến bộ. Cậu ấy nghĩ quá lên rồi.
“ À không, ý tớ là tủ lạnh chẳng có gì cả, trống trơn.. Thi thoảng cậu không tự mình nấu ăn đấy chứ?”.
“ À, thì là…”.
Cho dù tôi biết mấy lời này có hơi thừa thãi, nhưng tôi vẫn muốn dành một chút lời khuyên tới cậu ấy. Ame nói sau khi suy nghĩ một chút.
“ Taki đến làm nó cho anh nhé”.
“ Tớ không đến đâu”.
Tôi nhìn qua thấy nồi đang sôi sùng sục. Vội vàng bỏ trứng vào.
“ Ame, cậu thích trứng vừa chín tới chứ?”.
“ Ừm, chín một nửa”.
“Xong!”.
Nhanh chóng đổ phần mì Udon cho Ame vào bát, rồi định cho thêm trứng vào đun thêm một lát nữa.
“ Aaa, chỉ có một quả trứng, thành dĩa Cà ri mất rồi”.
Bữa sáng muộn của chúng tôi đã xong như vậy. Mì Udon* chuyển thành dĩa Cà ri còn đang bốc khói. Chúng tôi nhìn nhau cười.
Một chút khó xử giữa chúng tôi ngày hôm qua. Đã không còn nữa rồi.
***
Chú thích:
*Mì Udon: sợi mì làm từ bột, dùng trong ẩm thực Nhật Bản.
Hà Nội
chương 5 cỡ chữ hơi nhỏ. mình đọc từ 4 sang 5 thấy lạ. mong dịch giả để ý hơn.
NHAT MAI
Mọi người ơi đọc ủng hộ mình nhé!