Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 6: SỰ QUAN TÂM THÁI QUÁ CỦA TAKI
CHƯƠNG 6: SỰ QUAN TÂM THÁI QUÁ CỦA TAKI
Bữa sáng muộn cùng nhau (không có ý nghĩa sâu xa!).
“ Đã lâu rồi mới được ăn mì Udon vào buổi sáng…”. Ame vừa ngửi ngửi bát mì vừa nói.
“ Thế à, tớ hay ăn lắm!”. Tôi đáp.
“ Phong phú quá nhỉ, Taki!”. Cậu ấy nheo mắt.
“…Có ghét cũng chẳng có mà ăn”.
“ Nào, ăn thôi nào”.
Ame bắt đầu ăn mì. Tôi thở phào khi nghe thấy âm thanh thì thầm khen “ngon”. Có vẻ như cậu ấy cũng thích nó.
Aaa, cảm ơn cậu vì cái chăn…Tôi vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói câu này.
“ Khi nãy lúc anh mới thức dậy, anh cứ nghĩ em không còn ở đây”. Đột nhiên Ame mở lời.
“ Tớ cũng đã nghĩ như vậy”. Tôi nói.
Nhưng mà tại sao giờ này tôi vẫn ở đây nhỉ? Tôi cũng chẳng thể hiểu nỗi.
“ …Vậy thì có lẽ đó là câu chính xác rồi!”. Ame tiếp tục.
“ Cái gì??”.
“ Bởi vì nụ hôn…”. Cậu ấy cười.
Chẳng phải là tôi nên về nhà rồi hay sao? Tôi ghét điều này, nhưng đôi môi của tôi lại nóng lên khi nghĩ tới những chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“ Chính xác là tớ đã nghĩ ra mọi cách để về …..”. Tôi ngại ngùng đáp.
“ Vậy thì món mì Udon thơm ngon này chắc sẽ chẳng ai biết đến đâu nhỉ”. Cậu ấy tấm tắc lắc đầu.
“ Ểêêê..”.
Tôi có chút ngạc nhiên trước thái độ dịu dàng của Ame. Nhưng…
“ Hay là em không về vì còn muốn tiếp tục chuyện hôm qua?”.
“…”.
Không! Hoàn toàn chẳng phải vậy. Cậu ấy nói gì xấu tính thế…
Ame đúng vẫn là Ame mà.
“ Tớ chuẩn bị về đây”.
Thời gian trước buổi trưa khi hai chúng tôi đã dọn dẹp xong tất cả. Tôi vội vàng sửa soạn.
“ Đúng vậy nhỉ?”. Ame cười.
“ Không, không phải là “đúng vậy”. Tôi xua tay.
“ Thế là gì?”.
“ Có một chút đáng lo ngại…”. Tôi nhìn cậu ấy.
Cậu ấy đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chiếc túi tôi đặt ngay cạnh cửa sổ bị che khuất. Dù cho tôi đã ám chỉ rằng có một thứ gì đó đang cản trở, cậu ấy vẫn đứng im như vậy, trông hệt như một chú mèo.
“ Cậu biết không? Ngay cả khi cậu muốn chăm sóc một con mèo, cậu cũng đang vô tình làm phiền đến chủ nhân của nó”.Tôi lên tiếng.
“ …”.
Tôi bị phớt lờ sao? Hay có một chú chim đang ở ngoài cửa sổ đã thu hút sự chú ý của cậu ấy?. Tôi không nhận được một câu trả lời nào cả, và đang định hỏi một câu khác.
Tại sao Ame lại để ý đến việc tôi lựa chọn, hay không chọn cậu ấy đến như vậy?. Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu tôi từ hôm qua tới giờ.
“ Những cô gái khác say mê cậu như vậy, không phải là rất tốt hay sao?”. Tôi hỏi.
“ Ngoài Taki ra, anh chẳng quan tâm cô gái nào nữa”. Ame ngoảnh lại nhìn tôi.
“ Hả…”. Tôi thẹn thùng.
Nếu từ chối, tôi tuyệt đối không phải đang ảo tưởng sức mạnh. Ấy vậy mà, trước câu trả lời hết sức thản nhiên của Ame, tôi đã buột miệng nói ra điều gì đó thật lố bịch.
“…. Cậu thích tớ sao?”.
“….”.
Aaaaa, cái quái gì vậy!.
“ Xin lỗi…iii, tớ…tớ vẫn ổn”. Tôi bối rối.
Cậu ấy như hiểu rõ tất cả, chợt dừng lại.
“…Không hiểu”. Ame đáp lời tôi.
“ Hả”.
Không hiểu? Có nghĩa là cậu ấy cũng không biết có thích tôi hay không?.
Có chuyện này nữa hay sao?.
“ Anh không hiểu nhưng mà, …anh luôn cảm thấy an tâm mỗi khi có em ở đây. Taki, em rất có mắt nhìn người đấy!”. Cậu ấy nhìn tôi trìu mến.
Mắt nhìnnn…? Tôi không lựa chọn Ame, là có mắt nhìn?.
Tôi phải làm gì bây giờ, tôi thật sự không thể hiểu được. Bởi vì nó giống như….
“ Tớ hiểu rồi, Ame là M”. Tôi đáp.
“ Thế à, nhưng hình như em như đang rất bức xúc”.
“….”.
Trông giống như M? Nhưng thực ra là S?.
Dù sao thì, thật kì lạ là cậu ấy lại cảm thấy vui mặc dù chẳng được chú ý. Hay là mấy điều này lại hấp dẫn một người như Ame?.
“ Vậy thì, chẳng phải là có gì đó rất lạ à?”. Tôi nhìn Ame.
“ Ừm, anh cũng thấy có chút mâu thuẫn”.
Vừa nói rằng tôi “ có mắt nhìn” – không lựa chọn Ame, lại vừa cảm thấy bất mãn…Mâu thuẫn giữa việc mong muốn được chú ý, lại cảm thấy thoải mái khi không được chú ý.
“ Nhưng, anh muốn quay lại là Taki mạnh mẽ ngày hôm qua”. Cậu ấy mỉm cười, nói.
“ Hahaha, thế sao..?. “ Tôi cố gượng cười.
Vì cái ý nghĩ bất chợt như vậy, mà tôi đã bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng.
“ …Thôi tớ chuẩn bị về đây nhé, chào cậu!”. Tôi quay người để về nhà.
“ Anh đưa em về nhé!”.
“ Cảm ơn, tớ ổn!”. Tôi đáp.
Khi Ame vui vẻ trở lại, cậu ấy trông rất thoải mái và cười lớn.
“ Vậy thì, đợi anh một chút…”. Ame nói.
“ Đợi? Để làm gì?”.
“ Đồ ăn, em có đến nấu cho anh nữa không?”. Ame nhìn tôi trìu mến.
“ Đến giống như vậy hay sao?”. Tôi nhìn cậu ấy.
“ Chỉ có em mới có thể yêu cầu một điều như vậy”.
“ Hả”.
“ Chàaaa, nếu em không đồng ý, tủ lạnh của anh lại trống rỗng một thời gian dài đấy…”.
“…”.
Ame cố tình thở dài một tiếng, như đang nói một điều gì đó bất lực vô cùng. Tự cậu hãy làm điều đó đi!. Tôi muốn thốt lên câu ấy, nhưng đã không thể theo kịp cậu ấy nữa.
Căn bếp nằm ngay giữa lối bước ra sảnh lớn, mang đầy vẻ u lạnh, ảm đạm. Tôi hiểu điều này.
“….”. Tôi suy nghĩ.
“ Sao vậy, Taki?”. Cậu ấy cố nhìn vào mắt tôi và hỏi.
Tôi dừng lại trước cửa, nói với Ame một câu vô thức.
“ Nếu cậu thực sự cần, thì tớ giúp cũng được nhưng mà…”.
“ Phù….”.
Tôi nghe thấy tiếng thở rất to, “ Tại sao cậu lại thở dài?”.
“ Anh biết là em sẽ chăm sóc anh mà”. Cậu ấy cười.
“ Lâu rồi mới có người để làm vậy”. Tôi đáp.
Không được, bỏ suy nghĩ này đi!. Tôi không biết mình đang làm gì lúc này nữa. Khi tôi đặt tay lên nắm cửa, …
“ Thật sự bất ngờ, cảm ơn em!”. Một giọng nói hết sức nhẹ nhàng, cản tôi lại.
“ Tại vì cậu thật sự cần mà”. Tôi cũng cười với cậu ấy một cái.
“ Anh hiểu rồi”.
Tôi bước ra khỏi phòng Ame, trong khi vẫn nghe được tiếng cười của cậu ấy sau lưng. Hai ngày dài đằng đẵng của tôi cuối cùng cũng đã kết thúc.
Nhưng mà thực sự là vì tớ thích làm điều này…
Những lời thỏ thẻ một mình này tôi đã không nói với ai khác, nó dần dần chìm vào nền bê tông và tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Tôi bước ra ngoài và nhìn lên bầu trời xung quanh, thời tiết thật dễ chịu, không lạnh cũng chẳng nóng. Vào một ngày mùa thu bình thường như vậy, mối quan hệ kỳ lạ giữa tôi và Ame lặng lẽ bắt đầu.
***
NHAT MAI
cảm ơn vì mọi người đã đọc ạ!