Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 7: NGOẠI TRUYỆN 1: CHÚ MÈO SAU CƠN MƯA
NGOẠI TRUYỆN 1: CHÚ MÈO SAU CƠN MƯA
Rõ ràng đối với cô ấy, tôi là một “con mèo”. Và cô ấy thì thích chó hơn mèo.
Phải, cô ấy không quan tâm đến tôi.
Nếu nghĩ về điều này bây giờ, có lẽ đúng là như vậy kể từ khi chúng tôi gặp nhau.
…..
“ Kể từ hôm nay, Ame sẽ là nhân viên mới. Nào, cậu hãy kể một chút về mình cho mọi người nghe đi!” Sếp đang giới thiệu tôi.
Ngày đầu tiên đến đây làm thêm, đối với những việc mà sếp đã chỉ dạy, và nếu có thể nói chuyện với ông ấy, tôi sẽ mỉm cười, tôi nghĩ rằng tôi đã trải qua một khoảng thời gian thật sự yên bình.
Thế nhưng, kết thúc một ngày làm việc khá là tồi tệ.
“ Này này, Ame!”. Một bạn nữ đồng nghiệp gọi tôi.
Cậu sống ở đâu thế? Học trường đại học nào? Quê của cậu ở đâu? Đã có bạn gái chưa nhỉ?.
Khi được hỏi tất cả những điều đó, tôi đã phải trả lời những câu hỏi mà vốn dĩ đã chẳng muốn trả lời. Những người lần đầu tiên gặp mặt thì phải nói về mình như thế nào nhỉ?. Tôi cảm thấy rất khó xử, và cố gắng né tránh nó. Bỗng nhiên từ phía đằng sau có tiếng gọi.
“ Cậu là…Ame phải không?”.
“ Ừm”.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành quay đầu lại, trông thấy một cô gái đang cầm một quyển sổ và một cây bút bi. Tôi nhìn chằm chằm vào tay cô ấy mà không hiểu tình hình, còn cô ấy vẫn vui vẻ nói cười với tôi.
“ Cậu có thể kể cho tôi nghe một chút về mình hay không?”.
“ ….Được!”.
Đó là cuộc trò chuyện giữa chúng tôi khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên.
Đương nhiên, đó chỉ là một câu trả lời cho có lệ. Tôi cố gắng nhiều nhất có thể để không biểu hiện sự chán nản trên khuôn mặt. Tuy nhiên cô ấy vẫn mỉm cười và tiếp tục lời nói của mình. Linh vật con chó gắn trên bút bi hơi lắc lư.
“ Tạm thời thì tớ là nhóm trưởng nhóm làm thêm!. Tớ muốn hỏi để biết ca làm việc của mọi người”.
Tuy hơi đột ngột nhưng mà, tớ là Takizawa, trưởng nhóm!. Cậu có thể gọi tớ là Taki-chan . Vừa nói cô ấy vừa vội vàng giới thiệu bản thân.
“ ….À nếu vậy thì”. Tôi đáp.
Lúc đó tôi đã vô tư mà nghĩ rằng công việc trưởng nhóm chính là đang nắm giữ vị trí quản lý.
Sau khi hỏi xong, cô ấy đã rời đi.
“ Ồ, Ame, ngày đầu tiên thế nào?”. Sếp lớn giọng hỏi.
“ À, cũng bình thường sếp, hôm nay….”. Tôi nhìn về phía bóng lưng Taki đang rời đi.
“ Haha, Taki-chan à? Đó là một cô gái rất thú vị đấy!. Tôi có thể nhìn thấy khả năng làm việc của cô ấy, thật tuyệt vời nếu được chỉ dạy đấy, có điều gì không hiểu hãy hỏi cô ấy nhé!”.
“ Vâng”.
Tôi nhớ ra ban nãy khi ghi chép xong, cô ấy cười và nói: “ Chính là nó!”.
Một cảm giác thích hợp về khoảng cách, điều đó thật ổn đối với tôi.
Cũng đã lâu rồi tôi không quen với việc đi làm thêm.
Câu chuyện vào một ngày mưa bất chợt, như thể đã lên kế hoạch cho một ngày kết thúc công việc của tôi.
“ Tôi không mang ô”, “ Dự báo thời tiết đâu có báo mưa nhỉ?”….Mọi người đều cau có nhìn về phía bầu trời xám xịt.
“ Hả, trời đang mưa à?”. Taki hỏi tôi.
“ Hình như vậy đấy, đột nhiên ban nãy có mưa”. Tôi đáp.
“ Thế à”.
Nhưng trong một căn phòng ai cũng đều rất bất mãn vì trời mưa, cô ấy lại là một điều gì đó rất đặc biệt!.
“ Cậu không ghét mưa?”. Tôi hỏi.
“ Ừm, riêng biệt!”.
“ Lạ nhỉ”.
“ Chẳng hạn, nếu một tuần mưa 4 ngày, những người ghét mưa chắc hẳn về cảm thấy buồn bã suốt cả nửa tuần đấy đúng không?”. Cô ấy nhìn tôi cười và nói.
「Nhưng em không thích mưa dính trên má ẩm ướt và những cơn mưa như trút nước….」.
Nói xong cô ấy cười như nắc nẻ.
“ Vì vậy, tớ tự hỏi không biết mình có phải kẻ may mắn không?”. Cô ấy dừng lại và nói.
“ Thế cơ à…tớ lại nghĩ điều đó rất là hiếm”. Tôi nhìn cô ấy.
“ Là vậy sao?”.
Dáng vẻ bí ẩn của cô ấy đã thiêu đốt sự ấn tượng trong lòng tôi đến mức cực hạn. Cô ấy là người rất thú vị, có thể là vì cô ấy có những điều rất mới lạ mà tôi chưa từng có….
“ Thật à, sếp đã nói như vậy sao?”. Tôi hết sức ngạc nhiên.
Căn phòng trở nên trống rỗng sau khi Taki đã quay về, tôi mơ hồ nhớ lại.
Là tôi đang được quan tâm hay tôi đã tự mình suy nghĩ thái quá? Tôi bất giác bật cười khi đặt chén đĩa đã khô lên kệ.
Chắc là vậy, tôi đã nghĩ hơi quá rồi…Thật thú vị.
Lần đầu gặp mặt, cô ấy đã mải mê ghi chép đến mức chẳng để ý đến tôi.
Cô ấy thích chó, và nói rằng trông tôi giống như một con mèo.
Và cuối cùng, mọi thứ kết thúc bằng câu nói: “ Em muốn hẹn hò với ai nào?”.
“ Và…”.
Cô ấy đã không lựa chọn tôi.
“ Đã đến lúc rồi, sắp xếp lại đồ đạc thôi nào”. Tôi thì thầm.
Tôi nhìn quanh phòng một cách chậm rãi. Trông nó như một cái hộp trống rỗng, chẳng có đồ đạc gì.
Tôi cúi xuống và kéo những hộp các tông từ trong tủ quần áo và dưới gầm giường ra, mở chúng theo thứ tự. Bên trong hầu hết là các đồ dùng thiết yêu hàng ngày.
Tôi chỉ vừa mới chuyển tới căn phòng này gần đây, bởi vậy tôi đã chưa thể sắp xếp đồ đạc của mình. Cho nên ở đây chỉ có những đồ dùng cần thiết tối thiểu mà thôi.
Chính vì thế mà nhà bếp và tủ lạnh của tôi rất sơ sài, gần như là trống rỗng, hơn nữa là tôi không phải là không biết nấu ăn gì cả…
“ Mì Udon ngon quá!”.
Tôi đã giữ im lặng với Taki một lúc.
Tôi chắc rằng điều đó sẽ tốt hơn.
Để đưa ra một quyết định vui vẻ cho cả hai.
***
maiquan099
hay quá <3
NHAT MAI
truyện còn dài và mình vẫn đang tích cực dịch!