Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 8: HÓA TRANG
CHƯƠNG 7: HÓA TRANG
“ Cuối cùng cũng đến rồi, ta vẫn đang đợi!”. Sếp đứng ngay trước cửa.
Sau khi trở về an toàn từ nhà Ame. Tôi bước vào quán và vẫn đang cố quan sát, dè chừng xem Ame ở đâu, thì giọng nói trầm tĩnh của sếp chào đón tôi.
Gì vậy nhỉ…
“ Mọi người đang làm gì vậy?”. Tôi hỏi.
“ Là cosplay* đó!”. Sếp nhìn tôi.
“ Thế à. Sao đột nhiên lại…”.
“ Taiki-chan cũng tham gia chứ?”. Sếp hỏi.
“ Hểêêê…”. Tôi ngạc nhiên vì bản thân chẳng chuẩn bị gì cả.
Trong khi vừa nói sếp vừa đưa tay ra, trên tay là một băng đồ cài tóc hình tai mèo màu đen. Thêm một chiếc đèn lồng bí ngô.
“ Chà, đúng là mùa lễ rồi…”. Tôi cười.
Mọi người ai cũng đội mũ, đội nón, thậm chí cả đuôi, để phù hợp với trang phục của mình…đã chuẩn bị cho lễ hội Halloween, một sự kiện lớn trong tháng 10.
Cửa hàng của chúng tôi phục vụ rượu vào ban đêm, còn có cả cà phê nữa, vì vậy thật là thú vị khi tổ chức một sự kiện như thế này.
Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu ra sự tình nãy giờ, như khi nãy sếp đã nói.
“ Hơi bất tiện một chút, nhưng ta định giao việc quản lí trang phục cho trưởng nhóm, Taki-chan, được chứ?”. Sếp hỏi tôi.
“ À, được ạ!”. Tôi trả lời kèm nụ cười cay đắng.
“ Ừm, ta nghĩ là rất đáng tin cậy”.
Sếp cười như thể rất an tâm về tôi, mặc dù ông ấy gần như đã tự đưa ra đáp ản ổn thỏa cho câu hỏi ban nãy rồi. Thật hiếm khi ông ấy nhờ nhân viên công việc của mình, bởi vậy tôi đã đồng ý. Chắc hẳn ông ấy đã rất bận.
“ Được rồi, nhờ Taki-chan mà tôi chẳng lo gì vè việc quản lí trang phục nữa rồi”.
“ Trưởng phòng, sếp đang thoái thác trách nhiệm đấy..!?”. Tôi nheo mắt, hét lớn.
“ Mách lẻo là không có tốt đâu, Taki!”. Sếp bỗng nhiên u ám mặt mày.
Chúng tôi đùa giỡn vui vẻ với nhau, rồi cùng nhìn nhau cười xòa. Sau cùng sếp cũng nói “cảm ơn vì đã giúp đỡ” bằng một vẻ mặt nghiêm túc.
Mặc dù sếp là người đứng đầu, nhưng ông ấy đã làm việc rất chăm chỉ. Thật sự rắc rối nếu tôi không nghỉ ngơi trước khi sự kiện này diễn ra.
“ Này, tôi có thể làm bất cứ điều gì nếu tôi có thể”. Tôi thì thầm.
“ Hừm, đó là một ý kiến hay đấy”.
“ Aaa, cậu đến rồi sao!”. Tôi không biết Ame đã đến từ bao giờ, cậu ấy vừa trả lời tôi.
Giọng nói đột ngột đến từ phía sau khiến tôi giật mình. Tôi có thể đoán ra đó là ai dù không cần nhìn mặt.
Thật bối rối, xấu hổ khi ai đó nghe thấy mình lảm nhảm một mình, nên tôi chẳng thể quay đầu lại ngay lập tức.
“ Không phản ứng gì sao?”. Cậu ấy hỏi tiếp.
“ Aaaaa…”. Tôi thẹn thùng.
“ Em đang nói gì với bức tường đấy?”.
Ame đi ngang qua tôi, nghiêng đầu và cười, cậu ấy nhìn tôi trong khi tôi cố dựa người vào tường để giữ khoảng cách.
“ Trông giống côn trùng…?”.
Côn trùng…
“ Ít nhất thì cũng phải so sánh với con cua chứ”. Tôi đáp.
“ Anh cũng đã nghĩ vậy nhưng mà…”.
Ame thốt ra những lời rất khó chịu trong khi tay vẫn vân vê cái băng đô trên đầu tôi.
Tôi không cảm thấy lo lắng bởi vì mấy lời nói lảm nhảm một mình khi nãy, nhưng tôi cảm thấy dần nhẹ nhõm sau khi vuốt ngực mình.
“ …Nhân tiện, Ame, cậu hóa trang thành gì thế?”. Tôi chuyển chủ đề.
“ Anh không giỏi chuyện này, nên anh nghĩ càng không làm càng tốt”. Cậu ấy đưa mắt đi hướng khác.
“ Hừm, vì chỉ có một lần trong năm, cậu hãy cứ coi như đây là một trải nghiệm thú vị đi!”. Tôi đáp.
“ Mong là được làm những điều mình muốn”. Cậu ấy thỏ thẻ.
Trông cậu ấy như đang bất đắc dĩ làm điều gì đó. Khi tôi hỏi tại sao trông cậu ấy chẳng có tí động lực gì vậy, cậu ấy thở dài và nhìn vào góc căn phòng.
“ Nhìn kìa, họ bắt anh phải hóa trang thành rất nhiều kiểu!”.
Dọc theo ngón tay dài và thon đang chỉ về phía cuối căn phòng, nơi đó có 3 cô gái, có một người trông trẻ hơn tôi. Tôi cảm thấy có một chút buồn, có vẻ họ là fan* của Ame.
Ame hạ tông giọng, dường như là muốn trốn tránh họ, cậu ấy tìm tới tôi như một nơi ẩn náu.
Tôi hiểu hoàn cảnh này, nhưng tôi không thể bênh vực chuyện cậu ấy chạy tới đây được. Tôi phải chọn cho cậu ấy một bộ trang phục thật hợp lí!.
Tôi vừa nói vừa nghĩ ra một điều thú vị.
“ Nếu vậy thì, àaaaaa….”.
“ Hử”.
Tôi lấy chiếc băng đô cài đầu tai mèo màu đen trên đầu tôi xuống và cài lên đầu Ame.
“ Ồ! Trông giống mèo thật sự!”. Tôi cười lớn.
Không hiểu vì sao tôi cảm thấy rất ấn tượng với đôi tai mèo đen nhô lên từ mái tóc mềm mượt của Ame nữa.
“ Nè! Nhìn đi! Trông cậu rất hợp với nó đó chứ?”.
“ Thế à. Thế thì chắc có lẽ Taki sẽ hợp với đôi tai của một chú chuột đấy!”. Cậu ấy cười, nhìn tôi và nói.
“ Không vui tí nào đâu nhé…”. Tôi nhe nhe răng nhìn cậu ấy.
“ Cứ xem như đấy là một lời khen đi”.
“….”.
Khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ nói điều gì đó đáp lại câu nói ám muội của cậu ấy, thì…
“ Anh Ame có đôi tai mèo kìa!”.
Giọng một cô gái có tông cao vang lên, ngăn lại những điều tôi định nói. Tôi đã hoàn toàn quên mất rằng, cậu ấy chính là “ chàng trai mơ ước của mọi người”.
Ame được bao quanh bởi 3 cô gái, họ đến để xin chụp ảnh cùng cậu ấy. Tôi vội vàng gỡ băng đô cài đầu cậu ấy trước khi chụp ảnh.
Cố gắng nở một nụ cười niềm nở, nhưng trong lòng tôi chẳng vui chút nào, chắc hẳn ánh mắt của tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Mọi người chắc sẽ có ác cảm với tôi mất.
“ Aaaa, xin lỗi”. Tôi cúi gằm mặt và cố nói.
Tôi hoàn toàn đứng ngoài sự náo nhiệt của bọn họ. Nhưng tôi chỉ cố gắng kiểm tra phiếu trang phục theo yêu cầu của sếp.
Tôi đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
“ Ban nãy em đã yêu cầu một cái băng đô cài đầu đấy, vậy mà anh đã bỏ chạy mất! Bây giờ anh đang cài nó rồi hay sao?”.
Hảaaaaa….
Tôi vô tình chạm phải khuôn mặt Ame, và vội vàng quay mặt đi hướng khác, sống mũi cay cay.
Trông cậu ta giống như một con mèo quý tộc. Tôi thầm nghĩ: sẽ không thể nào tha thứ cho cậu ấy!.
Ừm…
Tôi biết cậu ấy đeo cái băng đô cài đầu hình tai mèo ấy chỉ vì tình cờ.
Từ tận đáy lòng mình, tôi chợt hiểu ra điều đó.
***
Chú thích:
*cosplay: hóa trang
*fan: người hâm mộ