Nếu Anh Đáp Lại, Em Xin Từ Chối - CHƯƠNG 9: EM MUỐN NHỜ ANH MỘT CHÚT
CHƯƠNG 9: EM MUỐN NHỜ ANH MỘT CHÚT
“ Để tớ giúp cậu!”. Hika đột nhiên nói.
Trong khi tôi đang tập trung im lặng để làm việc, Hika đã gọi tên tôi.
Cậu ấy là một người tốt bụng. Khi tôi cảm ơn, cậu ấy cười như thể đang mắc cỡ.
“ Hừm, dù sao thì Ame cũng được rất nhiều người yếu thích!”. Hika cười cười.
“ Ừm, Nhưng Hika cũng được nhiều người yêu mến mà”. Tôi đáp cậu ấy.
“ So với Ame, tớ chẳng là gì cả!”.
Chúng tôi nhìn về phía Ame, ở một khoảng cách rất xa, cậu ấy vẫn đang bị bao quanh bởi những cô gái. Sức hút của cậu ấy thật đáng kinh ngạc.
Trong số đó có Kyou, người ăn mặc lộng lẫy nhất, vừa mới đi làm thời gian gần đây, nhưng cô ấy đã hòa nhập rồi.
“ Hika, cậu và Kyou học cùng lớp, đúng không?”. Tôi quay người hỏi Haki.
“ Ừm đúng vậy, nhưng trông cô ấy trẻ hơn tớ”. Hika nói.
“ Ý cậu là cậu già sao?”.
Khi tôi nói rằng tôi cũng như vậy đấy, Hika vẫy vẫy tay sang trái rồi sang phải, tỏ vẻ không đồng ý.
“Hoàn toàn khác biệt, trang phục của Kyou đang mặc là phù thủy! Còn đang cầm một cây đũa thần nữa!.”. Cậu ấy lắc đầu.
“ Như vậy nghĩa là trẻ sao…”.
Hay nói đúng hơn, tôi ngạc nhiên bởi vì ngay từ ban đầu đã có một bộ trang phục phù thủy.
“ Thế Hika định mặc bộ trang phục như nào?”. Tôi nhìn cậu ấy.
“ Khi nãy tớ lấy nó trong góc phòng”.
Vừa nói Hika vừa đưa tay móc từ trong túi đồ ra. Cậu ấy lấy ra một cái ghim, một cái tai nhọn hình tam giác và một cái đuôi lộng lẫy…
“ Òaaaaa, một con sói sao? Hợp với cậu đấy!”.
“ Là chó, hay là chó sói…”. Cậu ấy gãi đầu.
“ À khoản này thì, tớ cũng….không biết”. Tôi cười.
Cho dù đây chỉ là buổi tiệc rượu, cũng nên cẩn thận với lời nói của mình. Tôi thầm thề với mình.
“ Taki-chan đã có trang phục chưa?”. Cậu ấy hỏi tôi.
“ Tớ đang xem xét tình hình và định tìm kiếm một bộ đây”.
“ Tớ nghĩ cậu hóa trang kiểu gì cũng hợp đấy! Lúc nãy thấy cậu có đeo đôi tai mèo…với Ame..”.
“ À à, tớ đã tìm thấy rồi!”. Tôi ngại ngùng đáp.
“ Không được, cái đó, chỉ là tình cờ thôi…”.
Cảm thấy có chút e ngại, tôi đang định trả lời thì đột nhiên một cảm giác có gì đó bí ẩn xuất hiện từ đằng sau.
“?”.
“ Anh thấy nó hợp với em đó…”.
Trên đầu tôi bỗng được cài lên chiếc băng đô tai mèo đen.
“ Ể, cái này của Ame phải không?”. Tôi lớn tiếng hỏi.
“ Không đâu”. Vẫn là giọng nói quen thuộc trầm ấm đó, tôi ngoảnh lại thấy cậu ấy đang cười. Ame, đúng là xuất hiện bất ngờ nhỉ.
Và điều này đã được trả lời ngay lập tức. Nhưng có ai trong nhóm những người ở đây hợp với đôi tai mèo đen hơn cậu ấy chứ? Không, chắc là không đâu!. (Thật trớ trêu).
Khuôn mặt Hika bỗng lộ rõ vẻ thất vọng.
“ Mặc dù trông cũng hợp đấy, nhưng mà…!”. Hika lên tiếng.
“ Vậy thì Ame sẽ hóa trang bằng trang phục nòa? Đừng có nói là không có gì đấy nhé!”. Tôi đáp.
“ Không sao, anh đã chọn rồi”. Cậu ấy nhìn tôi và nói.
Đã chọn mặc dù không có hứng thú hay sao?. Tôi đang tự hỏi không biết cậu ấy sẽ hóa trang như thế nào? Nghe những lời này, đột nhiên tôi cảm thấy bối rối, bởi vì chưa hề nghe chuyện này từ cậu ấy.
“ Tớ là người quản lí trang phục, nên cậu…hãy nói cho tớ”.
“ Cũng không cần thiết lắm, anh sẽ nói với sếp sau”. Cậu ấy nhìn tôi.
“ À, điều này có nghĩa là….”.
Chỉ nói như vậy, cậu ấy cười rồi bước ra khỏi phòng.
Tôi hoàn toàn không biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa.
Mọi thứ chuẩn bị cho buổi tiệc Halloween đã sẵn sàng. Trang phục của mọi người cũng đều đã được quyết định.
“ Vất vả cho cậu rồi!”.
“ Aaa, lâu không gặp, Megane!”.
Megane, cậu ấy vừa rồi đã nghỉ làm thêm một thời gian, hôm nay đã quay trở lại làm việc. Cậu cũng đeo một cặp mắt kính, đúng như cái tên Megane*!.
Việc làm thêm tại quán này hầu như là sinh viên của 2 trường đại học gần đây đến làm. Tôi và Megane học chung một trường, còn Ame và Hika học ở trường khác.
“ Cậu đi chuẩn bị trang phục rồi chứ?”. Tôi hỏi.
“ Có còn bộ nào không?”. Cậu ấy nhìn tôi, vẻ mong chờ.
Hai chúng tôi cố gắng tìm một bộ trang phục trong đống đồ lộn xộn kia. Thế nhưng chỉ tìm được cái váy ren bồng bềnh với họa tiết dễ thương.
“…..”.
“….”.
Cả hai chúng tôi đều chẳng biết nói gì!.
“ Tớ mà mặc nó thì đúng là ô uế lắm!”. Cậu ấy tối sầm mặt, vẻ buồn chán.
“ Thế thì hãy mua… không sao đâu, tớ có tiền ở đây!”. Tôi vội vàng nói với cậu ấy.
Quả nhiên Megane trở nên yên tâm hơn.
“ Nhưng mà nếu đi mua bây giờ, thì tớ đang phải làm việc!”. Tôi nói.
“ Vậy để tôi!”.
“ Hả, Kyou sao?”.
Kyou từ đâu bỗng lên tiếng. Có vẻ cô ấy đã tình cờ đi ngang, và nghe thấy cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
“ Vậy thì công việc làm thêm thì sao?”. Megane hỏi.
“ Không sao, chỉ cần tôi đến làm đúng ca là được”. Kyou cười tươi.
“ Vậy thì, nhờ cậu nhé. Hãy chọn một bộ đồ nam hợp với Megane nhé !”. Tôi nói.
Kyou là một người rất hoạt bát và năng nổ trong công việc, đang cố gắng để giúp chúng tôi.
Sau một hồi đắn đo thì tôi cũng quyết định nhờ cậu ấy, vì đây cơ bản cũng là một chuyện rất quan trọng.
“ Cứ giao nó cho tớ!”. Cô ấy cười và vội vã rời đi.
Nhưng sự lựa chọn này đã sai rồi….Chuyện này sẽ được biết vào ngày mai.
“ Đây, Taki-chan, tớ đã mua nó ngày hôm qua!”. Kyou nói.
“ À, cả….m…ơn”.
Cậu ấy đã giúp đỡ tôi, nhưng khi nói những lời này,tôi bỗng cảm thấy mắc nghẹn. Kyou đang nghiêng nghiêng đầu nhìn khi tôi cúi gằm mặt xuống dưới.
“ Có chuyện gì sao?”.
“ Kyou, cái này…là gì?”. Tôi lắp bắp.
“ Là trang phục hóa trang cho tiền bối Megane”. Cô ấy đáp.
“ Ôi không…”.
Bởi vì điều này…
“ Điều nãy sẽ gây nên một… trận chiến!!!”. Tôi thốt lên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bộ trang phục sọc đỏ trắng quá sành điệu. Dường như giống với bộ trang phục của nhân vật nào đó trong 1 cuốn sách…
Cậu bé với cặp kính trên gói hàng mỉm cười hạnh phúc.
Mặc dù bây giờ mọi người đều đã thống nhất với nhau những bộ trang phục hóa trang dành cho Halloween.
“ Cậu vất vả rồi, … mà chuyện gì xảy ra vậy Taki-chan?”. Hika thang thốt sau khi trông thấy bộ mặt ỉu xìu của tôi.
Đúng lúc Hika mới đến ca làm, cậu ấy gọi và tôi ngoảnh đầu lại. Rồi từ phía sau, một người nữa tiến gần đến.
“ Taki-chan, sao vậy?”.
“…Bà aaa…chủ?”. Tôi giật mình.
Thật là một thời điểm tồi tệ. Cầm trên tay bộ trang phục trắng đỏ, tôi khụy xuống.
***
Chúc thích:
*Megane: trong tiếng Nhật có nghĩa là cái kính.