Nỗi Ám Ảnh Vô Hại Bởi Sự Quyến Rũ Của Chàng - Chapter 1
- Home
- Nỗi Ám Ảnh Vô Hại Bởi Sự Quyến Rũ Của Chàng
- Chapter 1 - "Hãy đến đay Rose. Ta hứa sẽ giúp nàng."
Chàng đưa tay của mình về phía Rosenia.
Ngay cả khi ở trong bóng tối với ngọn đèn lam mờ ảo, vẻ đẹp của chàng vẫn chói lọi.
Mái tóc vàng bạch kim mềm mại, lấp lánh, với đôi mắt trong veo như ngọc. Người đàn ông đẹp tựa bông hoa tỏa sáng trên nền trời xanh thẳm.
Rosenia biết rằng nàng không thể yêu người đàn ông này, nhưng trái tim nàng vẫn không ngừng đập nhanh.
Trộm nhìn chàng, Rosenia rụt rè tiến lại gần một bước. Ngay lúc đó, một tiếng thở dài thê lương thốt ra từ miệng chàng.
“Rose, hãy đến gần ta hơn. Đó là cách duy nhất để chúng ta giữ mối quan hệ này.”
“…Lần này chàng có thể nắm tay ta được không?” – Rose ngại ngùng hỏi người đàn ông trước mặt mình nhưng đôi mắt không dám nhìn thẳng vào chàng.
Khi Rosenia do dự và tha thiết hỏi, đôi môi mỏng manh của người đàn ông ấy hơi nhếch lên, rồi nói:
“Nàng chỉ muốn nắm tay ta thôi sao? Thật không?”
Không, không thể nào. Làm thế nào mà nàng chỉ muốn nắm tay một người tuyệt vời như chàng chứ?.
‘Nhưng, thân mật hơn sẽ khiến ta rất khó xử…!’ – Rose rất muốn hơn thế nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn còn chút đắn đo, suy nghĩ.
Bởi vì chàng là người có xuất thân cao quý từ hoàng gia và nàng chỉ là em gái của một kẻ hung ác, khó chịu!
Rosenia không thể thốt nên lời và chỉ có thể lắc đầu.
Chàng diễn giải phản ứng của Rose theo một cách khác, chàng cười nhẹ nhõm và nói:
“Tốt rồi, ta rất vui vì đây không phải là tình yêu đơn phương.”
“…Hử?” – Rose trừng mắt ngạc nhiên hỏi chàng.
Nàng có nghe nhầm không? Ai yêu ai cơ?
Khi Rosenia nhìn chàng với đôi mắt rưng rưng, chàng nghiêng nhẹ đầu như thể bối rối.
“Em thật sự không hiểu sao? Trái tim của ta…”
Chàng hỏi nàng với một giọng không tin tưởng. Rosenia thật sự ngạc nhiên và sững sờ trước chàng. Rosenia thầm nghĩ.
‘Đừng nói với ta, chàng thực sự có ý đó?’
‘Ah, điều đó thật tuyệt’ – Cảm xúc của Rose lúc này thật sự rất khó tả, nhưng nàng nàng cố kìm nén trong lòng.
“Rosenia, ta yêu nàng…” – Chàng dịu dàng nói.
Bao ngày qua, nhiều đêm Rosenia và chàng đã chia sẻ với nhau bao điều. Tất cả những lời chàng nói lúc đó, nàng cứ nghĩ là do chàng say.
“…Ta thật sự không biết chàng đang nghĩ gì”, Rose bối rối đáp, “nhưng ta đã rất cẩn trọng trong lời nói khi hai chúng ta bên nhau.”
Như thể thất vọng, chàng thở dài. Rosenia lơ đãng chớp mắt, sau đó nàng tỉnh táo lại và nhẹ nhàng hỏi:
“Sau đó…”
“Tốt?”
“Vậy, chúng ta sẽ chỉ nói về chuyện ‘cá nước thân mật’… ý nàng là vậy phải không?”
“….chỉ nói chuyện ‘cá nước thân mật’ ư?” – Khuôn mặt nàng bắt đầu đỏ ửng lên, Rose không lường trước rằng chàng sẽ thẳng thắn như thế.
Đột nhiên bầu không khí trở nên lạnh lẽo như mùa đông.
Không nhận ra điều đó, Rosenia lảo đảo lùi về phía sau, chàng thở dài và đứng dậy.
Sau đó chàng đến gần bên nàng và nói:
“Mối quan hệ của chúng ta, Rose.”
“Vâng…”
“Một khi chúng ta đã bắt đầu thì cả hai sẽ không được quay lưng nhé.”
“Điều đó có nghĩa là…”
Chàng đến gần bên Rose hơn nữa, khẽ nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng đan từng ngón tay của mình vào đôi bàn tay ấy, nắm tay nàng thật chặt như thể muốn giữ nàng ở lại thật lâu, nở một nụ cười gượng gạo và kéo nàng vào lòng.
Nàng ngã vào vòng tay ấm áp của chàng, Rosenia mở to đôi mắt của mình nhìn chàng say đắm.
Mái tóc vàng bạch kim như ánh trăng nhẹ nhàng, đôi mắt trong xanh như một viên ngọc quý báu.
Người đàn ông đẹp tựa món quà mà thượng đế đã ban tặng, chàng nhìn Rose âu yếm và mỉm cười.
“Rose, từ giờ nàng sẽ là phải tiếp tục chịu đựng ta.”
“…”
“Và nàng cũng chỉ là của riêng ta mà thôi.”
Chầm chậm cúi xuống, chàng nhẹ nhàng hôn lên đôi má hồng hào ấy. Đôi môi chàng lần lần di chuyển xuống tai nàng, một hơi thở ấm áp lướt qua tai khiến nàng cảm giác như có một luồng điện dẫn qua người, khiến nàng khó lòng mà giữ được cơ thể mình.
“Vậy nên, ta sẽ tiếp tục hôn nàng…”
“A, chỗ đó, hm…”
“Ta chỉ muốn chạm vào cơ thể nàng.”
Rosenia chạm phải đôi mắt xanh biếc, đầy mê hoặc của chàng và nhìn chàng như người mất hồn, Rose ngọt ngào nói:
“Vâng…”
Rosenia thật sự đã bị đánh bại bởi sự quyến rũ của chàng.
Chàng mỉm cười rạng rỡ như thể đã nghe thấy câu trả lời mình mong muốn, chàng cúi đầu và hôn nàng. Từng lớp, từng lớp, Rosenia nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo mình đang được cởi dần ra.
Bàn tay chàng khéo léo vuốt ve cơ thể nàng, Rosenia rùng mình mỗi khi đôi môi chàng chạm vào làn da trắng và mịn màng như bông tuyết, nhìn cơ thể mỏng manh này khiến chàng chỉ muốn ôm ấp, bảo vệ nàng mãi mãi.
Mặc cơ thể mình cho chàng, nàng tự hỏi sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Đã 20 năm từ khi nàng được tái sinh vào cuốn tiểu thuyết này, ‘Người bạn đồng hành cô đơn của Công tước.’
- Home
- Nỗi Ám Ảnh Vô Hại Bởi Sự Quyến Rũ Của Chàng
- Chapter 1 - "Hãy đến đay Rose. Ta hứa sẽ giúp nàng."