Lúc Rose vừa mới lên ba, một cái tuổi quá nhỏ để có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, một đứa trẻ ba tuổi đột nhiên nhận thức được bản thân mình. Rosenia lắc món đồ chơi trên tay một cách bất ngờ…
‘Không đời nào…!’
Những ký ức bắt đầu trở nên vướng víu trong đầu nàng.
Đó là những ký ức hoàn toàn khác với trí nhớ trước kia của nàng. Ký ức đó khiến nàng nhìn nhận thực tế khác hẳn.
Tương tự, thế giới mà Rosenia được đưa vào thực tế là bối cảnh của một cuốn tiểu thuyết, và nàng chính là em gái của một kẻ độc ác, một ngày nào đó sẽ chết dưới tay nam chính!
‘Không thể như thế được…’
Món đồ chơi hình con rắn mà Rosenia đang cầm trên tay rơi xuống sàn.
Nghe thấy tiếng động, người anh trai đáng ghét của nàng, người đang ngồi cạnh đọc sách và dõi theo nàng. Đôi mắt sáng rực bất ngờ ánh lên một tia lửa, hắn ta liếc nhìn nàng nhưng vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
“Chuyện gì đấy?”
“…”
‘Sao lại có thể hỏi một đứa trẻ ba tuổi như thế chứ?’ – Rose cố gắng che giấu sự sợ hãi của mình bằng một nụ cười ngây ngô.
Sau đó, người anh trai độc ác của nàng, Adrian tỏ ý khinh bỉ bằng tiếng khịt mũi khiến nàng như chết lặng. Hắn ta nhấc con rắn đồ chơi lên một cách thần kỳ.
Một đứa trẻ sẽ rất sốc khi thấy hành động của người anh trai, những ký ức xưa khiến nàng cảm thấy bất an khi nhìn thấy hình ảnh này.
‘Thật không thể tin rằng hắn đang sử dụng ma thuật để nhấc nó một cách dễ dàng như vậy…. Trong khi hắn ta chỉ mới bảy tuổi.’
Tài năng của hắn giống như nhân vật trong cuốn tiểu thuyết vậy, thật sự đáng sợ!
Với đôi tay run rẩy, Rosenia nắm lấy món đồ chơi đang lơ lửng trên không. Adrian lớn hơn Rose bốn tuổi, một ngày nào đó sẽ nối nghiệp cha hắn ta và trở thành thành viên nhỏ nhất trong giới ma thuật.
Nhưng có lẽ vì bản tính xấu xa nên… hắn ta sẽ bị nam chính giết chết vì đã gây vô số tội cho thiên hạ!
‘Còn ta, ta sẽ chết cùng hắn.’
Không nói được lời nào, Rosenia lắc lư con rắn đồ chơi một cách lơ đễnh và thở dài thườn thượt. Nàng tưởng rằng mình sẽ được tái sinh thành một chiếc thìa vàng, nhưng hóa ra lại là một chiếc thìa tầm thường.
Nếu cốt truyện nối tiếp câu chuyện ban đầu, cái chết của nàng là điều hoàn toàn chắc chắn. Rosenia sẽ chết một cách thương tâm vì người anh trai tàn độc.
Đột nhiên, Rosenia nghĩ về cách có thể giúp mình sống sót.
Giống như nhân vật chính trong nhiều cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà Rosenia đã từng đọc, nàng nghĩ rằng mình có thể thuần hóa được kẻ bất lương này.
Adrian, một kẻ điên rồ đang ngồi ở đằng kia, người đang đọc cuốn sách ma thuật, ngay cả những thành viên cũ cũng sẽ rất khó khăn để làm được điều đó.
‘Giết… tên chết tiệt này…?’ – Rose thầm nguyền rủa.
“…”
“Sao em lại nhìn anh chằm chằm như vậy? Đói bụng rồi phải không?” – Adrian dịu dàng hỏi.
Không có điều gì bất thường trong giọng điệu của hắn ta. Khuôn mặt vô cảm và đôi mắt đỏ ngầu của hắn thật lạnh lùng. Rosenia không còn nghi ngờ gì nữa, hắn cũng giống như nhân vật trong cuốn tiểu thuyết, một kẻ tâm thần, máu lạnh.
‘Ta phải làm thế nào để thuần hóa hắn đây?’ -Vẻ mặt nghiêm trọng, đầy đấy suy tư của cô bé tám tuổi đang nghĩ cách để thuần hóa người anh trai trai mình.
‘Chết tiệt, ta bỏ cuộc. Hãy nhanh chết đi.’ – Rose thầm nguyền rủa hắn ta.
Rosenia ném món đồ chơi vào mặt Adrian, hy vọng rằng hắn sẽ sớm giết lấy mình nhanh chóng.
Con rắn đồ chơi dài ngoằn trúng ngay vào mặt người anh trai độc ác nàng. Rosenia chắc chắn rằng hắn sẽ tức giận và giết nàng sau sự sỉ nhục đó.
‘Được rồi, cứ giết ta đi.’
Trong tư thế sẵn sàng, Rosenia chờ đợi đòn tấn công ma thuật từ hắn ta. Mong muốn duy nhất của nàng là hắn có thể giết Rose nhanh chóng và không đau đớn.
‘Ta chắc chắn rằng ít nhất hắn cũng sẽ thể hiện lòng thương xót đối với cô em gái nhỏ bé của mình phải không?’ – Rosenia thầm mong rằng anh trai sẽ thương xót cô em gái đáng thương này.
“…”
Tuy nhiên, dù Rosenia đợi bao lâu đi nữa, cuộc tấn công vẫn không đến.
‘Gì vậy…?’
Rosenia rón rén đứng dậy và rụt rè nhìn người anh trai độc ác của mình. Anh đang trầm tư suy nghĩ khi nhìn chằm chằm vào nàng, rồi nói một câu ngoài sự mong đợi của Rose.
“Em muốn học phép thuật bóp méo trọng trường không?”
‘Hử?’
‘Không, ta chỉ dùng hết sức ném món đồ chơi vào mặt ngươi.’
“Không hổ danh là em gái của ta… Em cũng là một thiên tài.”
“…”
‘Đồ chết tiệt này, ngươi đang nói cái quái gì vậy…’ – Rose tỏ vẻ tức giận khi hắn không hiểu những gì nàng nói.
Người anh trai đặt Rose ngồi vào lòng, sau đó hắn mở ra một cuốn sách ma thuật trọng lực dễ hơn cuốn mà hắn đang đọc.
‘Ngươi đang định yêu cầu ta đọc những bức hình nhỏ bé này?’
“Nếu em thật sự là thiên tài, em sẽ không thấy điều này là khó, phải không?”
‘Tên khốn điên rồ… Ngươi nghĩ ta bao nhiêu tuổi hả?’
Rõ ràng là việc Rosenia ba tuổi chưa bao giờ vượt qua tâm trí Adrian. Trong lòng thầm nguyền rủa nhưng nàng vẫn cúi đầu nhìn vào quyển sách.
Mặc dù Rosenia không biết liệu mình có thể đọc cuốn sách ma thuật khó nhằn này hay không, nhưng nàng biết mình phải vượt qua bài kiểm tra này nếu có hy vọng được đứng cạnh người anh trai của mình trong giới ma thuật.
Rosenia chạm vào trang sách đầu tiên bằng đôi tay bé nhỏ và bắt đầu đọc chậm lại với khả năng phát âm kém của mình.
‘Đầu tiên, để sử dụng ma thuật hủy diệt ác độc, con đường năng lượng…’
Thật ngạc nhiên, Rosenia thấy rằng mình không gặp khó khăn gì khi đọc các mặt chữ cái.
‘Ôi trời ơi, ta có phải là thiên tài không? Hay đây là chiếc thìa vàng của ta? Nếu không, có lẽ đó là nhờ những ký ức của ta từ kiếp trước.’
Vấn đề bây giờ là liệu anh trai của Rose có hiểu những gì mà nàng nói hay không.
Đối với một đứa trẻ ba tuổi, việc đọc nhiều như thế này thật là chuyện không thể tin được, nhưng chắc chắn rằng khả năng phát âm của nó sẽ kém. Và đáng buồn thay, hắn không thể hiểu được gì, đó cũng là lẽ thường.
‘Cách phát âm của ta như vậy, không biết tên chết tiệt này có hiểu không…’
“Em gái…”
Adrian nhìn chằm chằm vào Rose, hắn nói với một giọng hơi choáng váng:
“Em… em quả là một thiên tài.”
“…”
Khi mới ba tuổi, Rosenia biết rằng khả năng phát âm của mình sẽ kém, nhưng không ngờ rằng anh trai của nàng lại có thể hiểu tất cả những gì nàng nói.
Chỉ cần như vậy, Rosenia đã có thể vượt qua bài kiểm tra đầu tiên của Adrian. Đó là sự may mắn giữa những bất hạnh. Adrian có vẻ khá hài lòng với sự thật rằng nàng cũng là một thiên tài giống như anh trai mình.
Kể từ sau việc đó, hành động của Adrian thay đổi, hắn đưa nàng đi bất cứ nơi nào hắn đến để nàng có cơ hội ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Không chỉ vậy, Adrian thậm chí còn nói với cha rằng hắn sẽ tự mình giám sát việc học phép thuật của Rose. Ngay lúc đó, Rosenia nhìn cha mình một cách điên cuồng.
‘Cha, đừng cho phép điều này! Đừng để con học với kẻ mất trí này!’ – Rose rất muốn nói với cha điều này nhưng với một đứa trẻ lên ba thì điều này rất khó.
“Rosenia có vẻ mong muốn học hỏi từ con.”
‘Gì? Không đâu cha!, Thằng cha ngốc! Ông không nhìn thấy ánh mắt của con gái ông sao?’ – Rose cố tỏ ý không hài lòng với cha mình.
“Con đoán là vì Rose yêu con đấy cha à.” – Adrian vui vẻ nói với vẻ mặt đầy mãn nguyện.
‘Không, ta đã… khi nào chứ? Ngươi nhầm rồi!’ – Rose tức giận nhưng không thể làm gì được hăn ta.
“Cha thật sự rất vui vì hai con học cùng nhau. Từ giờ con hãy dạy con bé học chăm chỉ nhé, Adrian.” – Cha dặn dò Adrian.
‘Ôi, không đời nào…! Không, con không muốn học hỏi từ kẻ hung ác này!’
Rosenia nhanh chóng chạy đến bên cha mình để nắm lấy ống quần của ông và van xin.
“Được rồi!”
“Thế nào? Con gái ta nóng lòng muốn học lắm phải không?”
‘Không, Con không muốn! Cha không nghe thấy con nói sao?’ – Rose.
“Rosenia rất ham học hỏi, hãy cố gắng dạy con bé nhé, Adrian.”
“Dạ, con biết rồi ạ.”
‘Ôi chúa ơi!’
Adrian đến và bế nàng lên, Rosenia không còn lựa chọn nào khác ngoài nắm lấy cổ áo hắn và nguyền rủa trong lòng.
‘Tên chết tiệt… Ngươi định lờ ta như thế sao?’
‘Đợi đấy. Đã đến nước này rồi, ta sẽ thuần hóa được ngươi và bắt ngươi phải quỳ xuống và lau chân cho ta!’
Với sự quyết tâm kiên định, Rosenia đã cố gắng hết sức để thuần hóa Adrian kể từ đó.
Nhờ sự chăm chỉ của nàng, hắn đã trưởng thành với tính khí ôn hòa, nhanh nhẹn. Đó là khi so sánh với tính cách ban đầu của hắn ta.
Nói cách khác, nó tương đối ổn. Bản chất của Adrian không thay đổi nhiều từ khi hắn bảy tuổi, đến bây giờ đã hai mươi bốn tuổi.
Hắn ta vẫn là một kẻ máu lạnh, nhưng giờ đây đã trở thành pháp sư trẻ nhất được bầu chọn vào giới pháp sư và tạo dựng tên tuổi cho chính mình.
Và Rosenia bây giờ được biết đến là đứa em gái quý giá của Adrian trong giới pháp sư.
‘Ta như là một nàng công chúa…’ – Sự bao bọc của Adrian khiến Rose mình như một nàng công chúa.
Sự bảo vệ quá mức của hắn quá mãnh liệt đến nỗi mặc dù Rosenia giờ đây đã gần 20 tuổi, nàng thậm chí còn chưa thực sự tự mình đặt chân vào thế giới riêng của chính mình.
Adrian sẽ đi cùng Rosenia ở mọi nơi mà nàng đến.
‘Ta chỉ muốn thuần hóa hắn ta một chút, nhưng… ta có làm quá lên không?’
Adrian có một người em gái vô cùng khó hiểu.
‘Ta cần một chút không khí trong lành!’ – Rose buồn chán và mong mỏi sẽ được thoát ra khỏi nơi tăm tối này.
Đã gần đến mùa hè và Rosenia muốn đến thăm biệt thự bên bờ biển.
Tuy nhiên, Adrian quá bận nên không thể đi được. Đó chính là vấn đề. Adrian là người luôn cố gắng đi cùng nàng mọi lúc, mọi nơi, không cho phép nàng tự mình xuống biệt thự.
Lần này, Rosenia cầu xin hắn, hắn ta bình tĩnh mỉm cười, gạt đi và nói rằng:
“Không được.”
‘Chết tiệt, tên khốn khùng điên và phiền phức thật!’ – Rose phẫn nộ và muốn bóp chết hắn ta ngay lập tức.
Rosenia xé một tờ giấy thành nhiều mảnh với bức ảnh hình mái tóc đen láy của Adrian. Sống với một người phiền phức như vậy khiến nàng căng thẳng nên việc xé giấy như thế này thỉnh thoảng lại trở thành sở thích của nàng.
‘Ở trong lâu đài suốt mùa hè quá ngột ngạt! Không còn cách nào khác ư?’
Cảm thấy có chút chóng mặt, Rosenia nằm xuống giữ phòng với một tiếng thở dài. Những mảnh giấy rơi vãi như lông vũ.
‘Thật sự không có cách nào…?’
Không biết từ đâu, một cơ hội tưởng chừng không có đã xuất hiện. Theo yêu cầu của Hoàng đế, Adrian phải đi điều tra ổ dịch thú ở Bờ biển phía Nam.
‘Đau buồn trước sự quản lý của người anh trai, người có một cô em gái phức tạp, Chúa có thấy thương hại ta không?’
“Anh! Cho em đi cùng với!”
“Bùm!” – Tiếng cánh cửa đổ xuống sàn.
Rosenia hét lớn khiến cửa văn phòng của Adrian đổ sập xuống.
Mắc chứng sai lệch trọng lượng ma thuật sức mạnh từ khi nàng ba tuổi, đã trở nên mạnh mẽ đến nỗi việc phá cửa bất cứ khi nào nàng thấy phấn khích là chuyện thường thấy.
Rosenia nở một nụ cười ngượng ngùng khi nàng đặt cánh cửa phòng bị hỏng thẳng đứng vào tường. Adrian sững sờ nhìn cô em gái của mình.
“Haha, không phải cửa hơi yếu sao? Anh nên mua một cánh cửa cứng cấp hơn, anh.”
“…”
Nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ rực, hắn chế giễu.
‘Thật không may khi con người trong bộ dạng quỷ dữ này lại rất đẹp trai.’
Mái tóc đen bóng, đôi đồng tử đỏ hoe và làn da trắng như tuyết tạo nên một con người bí ẩn như thể hắn ta không đến từ thế giới này.
“Em cũng muốn điều tra dã thú à?”
“Vâng… em phải làm sao? Em chỉ muốn đến biệt thự chơi thôi! Em đã không thể đi vào mùa hè năm ngoái. Em không thể mắc kẹt trong ở đây thêm một lần nữa.”
Trước lời nói của Rose, Adrian nhìn nàng như thể anh đang suy nghĩ về điều gì. Một lúc sau, hắn ta nói:
“Được rồi, anh dẫn em đi cùng.”
“Wow! Cảm ơn anh, em yêu anh!”
“…!”
‘Anh cũng yêu em, em gái.’
Adrian yếu ớt trước những lời như vậy. Chính xác mà nói, hắn yếu lòng trước cô em gái bé nhỏ của mình. Đó là khi Rosenia khoảng ba tuổi, cô bé đã nói ra những lời này, là lúc Rose nói ‘Em yêu anh’ với Adrian lần đầu tiên. Nó khiến nàng nổi da gà khi thốt những lời đó ra khỏi miệng và Rose nghĩ rằng mình sẽ chết khi nói ra những điều đó. Tuy nhiên, hôm đó là sinh nhật của Adrian và nàng nghĩ mình nên tặng hắn một món quà đặc biệt.
Rose tiếp tục suy nghĩ của mình.
‘Đó là cách để ta có thể thay đổi người anh trai độc ác này thành một con người bình thường!’
‘Lần đầu tiên hắn nghe câu ‘em yêu anh’ từ em gái mình, phản ứng của hắn… nghĩ lại thật buồn cười. Mặt hắn đỏ như trái táo. Rất giống với Adrian bây giờ.’
‘Huhu, trốn ngay đi…’
Rosenia đã nói những lời này trong hơn một thập kỷ, có lẽ vì vậy mà Adrian đã từng nghe nhưng tai vẫn đỏ bừng.
Lúc này, Rosenia kiểm tra vành tai của Adrian ửng đỏ lên và cười một cách xấu xa.
‘Cái gã chết tiệt này sẽ không bao giờ biết được, người em gái đáng yêu và được sự yêu mến vô bờ của hắn lại là của một người có trái tim đen tối.’
Trong khi cười trong lòng, Adrian ho khan một tiếng, sau đó trở về lại vẻ mặt bình tĩnh và nói:
“Vậy em cứ ở biệt thự đi nhé, tuyệt đối không được đi nơi nào khác.”
“Vâng, em biết rồi!”
Rosenia đã quyết định lẻn ra ngoài và nhìn quanh khu chợ.
“Anh sẽ đưa em một món quà để bảo vệ em, vì vậy hãy mang nó theo bất cứ đâu. Ngay cả khi đi vệ sinh, khi tắm và kể cả khi em đi ngủ.”
Rosenia mỉm cười âu yếm và gật đầu như một cô em gái ngoan ngoãn.
“…Vậy thì đi thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta khởi hành.”
“Yay! Cảm ơn anh nhiều, anh trai của em!”
Quá phấn khích, mong chờ được đi đến Bờ biển phía Nam, Rosenia phóng về phòng như một mũi tên và bắt đầu thu dọn hành lý.
Bãi cát trắng, biển thoáng mát và một khu biệt thự ven biển tuyệt đẹp dọc theo bờ biển.
Ngay cả trong giấc mơ hoang đường nhất, Rosenia cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ gặp ai ở đó.