“Ôi, đây là biển, là biển thật này!”
Nhìn thấy biển, Rosenia chạy ùa ra biển và nhảy lên như một con cá đang tung tăng trên mặt nước.
Rosenia chắc chắn rằng Adrian đang cười sau lưng nàng, nhưng nàng không quan tâm và tiếp tục nô đùa trên biển. Nàng thật sự cảm thấy hạnh phúc vì đã rất lâu rồi nàng mới được tự do tung tăng trên biển giữa bầu trời rộng mênh mông thế này.
Rose nhặt lấy những vỏ sò xinh xắn, ngâm chân mình trong những con sóng đánh liên tục vào bờ và tự tay xây những lâu đài cát nhỏ nhắn trên bãi cát mênh mông; Rosenia chơi đùa mê say đến lúc nhìn lại thì mặt trời lặn đã lặn mất rồi, Rose quay về bờ và gọi anh mình:
“Anh hai! Em đói rồi!”
Rosenia mãi mê chơi mà chẳng nhớ giày của mình để đâu, nàng chạy chân trần về phía Adrian.
Adrian đang ngồi trên thảm dưới một túp lều nhỏ bên bờ biển do người hầu dựng lên, hắn đang ngồi đọc sách một cách thư thả, tận hưởng không khí trong lành của thiên nhiên.
Adrian liếc nhìn Rose, sau đó đóng sách lại và đứng dậy. Hắn sải bước về phía nàng và bế lên.
“Em đã để giày của mình ở đâu?” – Adrian hỏi.
“Em không biết nữa. Em quên mất rồi.” – Rosenia.
“Em thật sự không nhớ sao? Hư quá rồi!” – Adrian.
Bế Rose trong vòng tay, họ ung dung quay trở về biệt thự.
Rose tranh thủ tận hưởng làn gió mát của buổi chiều hoàng hôn, đôi chân trần của cô đung đưa trong vòng tay người anh trai.
‘Không biết tối nay có món gì nhỉ?’ – Nàng chợt nghĩ đến món ăn cho bữa tối.
Bụng Rose đói meo và nó bắt đầu kêu lên.
“Anh ơi, em đói quá.” – Nàng gọi Adrian với giọng điệu mè nheo.
“Chờ chút nhé em gái của anh, chúng ta gần về đến nơi rồi.” – Adrian dịu dàng đáp.
“Em đói quá cơ.”
“…”
Adrian vẫn không bỏ rơi nàng mặc dù khuôn mặt hắn có vẻ khó chịu và điều đó khiến Rose vô cùng ngạc nhiên. Nàng nghĩ chắc chắn rằng Adrian sẽ bỏ rơi mình ngoài bờ biển vì sự ương bướng này.
‘Mặc dù khuôn mặt hắn có vẻ đáng sợ, nhưng hắn ta chưa từng có hành động xấu xa nào với mình cả. Liệu việc thuần phục hắn thành công rồi phải không?’ -Rose nghĩ thầm.
Rosenia cảm thấy hài lòng với những gì mình đang làm, Nàng nhìn Adrian cau mày như thể hắn đang rất khó chịu nhưng vẫn cố kìm nén lại. Tuy vậy, Rose lại cười vô cùng rạng rỡ và vô tư. Họ nhanh chóng đã đến được khu vườn của biệt thự.
Adrian cẩn cẩn thận đặt Rose xuống một chiếc ghế gỗ, phía trước mặt nàng là một bàn ăn vô cùng thịnh soạn đã được bày sẵn.
“Ôi, trông ngon thật!” – Rose không kìm nén được sự thèm thuồng trước những món ngon trên bàn mà thốt lên.
“Ăn chầm chậm thôi, đừng vội như thế, trông em như một con lợn đấy.” – Adrian nhìn Rose ăn ngon tuy rất vui nhưng hắn ta vẫn muốn trêu trêu trêu đùa nàng một chút.
Mặc kệ Adrian nói gì, món ăn quá hấp dẫn khiến Rose không thể nào cưỡng lại.
Thịt lợn nướng muối, chân gà ướp gia vị cùng cùng với các loại nấm được trang trí vô cùng bắt mắt.
Món nào cùng ngon đến nỗi khiến Rosenia suýt khóc vì cảm động trước bữa ăn này. Nàng đưa đồ ăn tới tấp vào miệng, hết món này đến món khác khiến Adrian ngồi đối diện chỉ biết lắc đầu.
“Em thật sự như một con lợn vậy.” – Adrian lại tiếp tục chọc tức Rose.
“Gì chứ…!” – Rose liếc nhìn anh trai một cách đanh đá.
Rosenia cảm thấy bị xúc phạm và bắt đầu khó chịu, Adrian vội nhét thức ăn vào miệng nàng. Rosenia trừng mắt, vừa lầm bầm trong lòng vừa nhai nhóp nhép. Món thăn bò nướng thật khéo léo.
“Ngon quá…” – Rose không thể kiềm chế được mà thốt lên.
“Thế thì em hãy ăn thật nhiều vào.”
Với cái bụng no căng của mình, Rosenia thả mình vào tắm một lúc lâu rồi lên giường ngủ.
Sáng mai, Adrian sẽ ra khơi và đi về phái Nam. Hắn ta phải phải thực hiện những lời mà Hoàng đế căn dặn về việc điều tra biển.
Từ ngày mai, sẽ chỉ còn lại một mình Rosenia trong căn biệt thự rộng lớn này.
‘Sẽ hơi cô đơn khi không có Adrian ở bên…Đùa thôi, đã bao lâu rồi ta mới được tự do như vậy.’ – Rose đắc ý và mong chờ đến ngày mai.
Trái tim nàng xao xuyến và đập rộn ràng khi nghĩ đến việc tận hưởng sự tự do bao lâu mới có của mình.
“Ta sẽ làm gì vào ngày mai đây?” – Rose tự hỏi.
Vùi mình trong tấm chăn ấm cúng và mỉm cười, Rosenia đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm đó, Rosenia mơ thấy một giấc mơ kinh hoàng. Nàng mơ thấy Adrian nói:
“Em sẽ phải ở đây mười năm nữa, nếu không em sẽ gặp rắc rối.”
“Tạm biệt, anh trai. Đi đường cẩn thận ạ.” – Rose nói lời chào tạm biệt Adrian.
Anh chế giễu trước lời chào tạm biệt như thường lệ của nàng. Adrian Hill, chủ sở hữu duy nhất của tòa tháp của giới pháp sư sừng sững ở trung tâm từng nói ‘Không có lí do gì ta phải cẩn thận.’
Con người, dã thú và động vật trên thế giới này đều có thể bị bóp nát bởi bàn tay của hắn ta hoặc bị chà đạp dưới chân hắn.
‘Thật là một kẻ máu lạnh đáng sợ.’
Mặc dù, Rosenia nghĩ vậy trong lòng nhưng nàng vẫn cố mỉm cười dịu dàng với Adrian.
Adrian vuốt lấy mác tóc Rose khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.
‘Hmm, đồ khốn! Ngươi nghĩ ta là một con chó hay sao chứ?’ – Rose tức giận và thầm chửi rủa.
“Em hãy chăm sóc bản thân cho tốt nhé. Đừng đi bất cứ đâu một mình, hãy ở biệt thự chơi thôi, được chứ?”
Chúa ơi, hãy xem tên khốn phiền phức này đối xử với ta…
Rosenia chắc chắn rằng hắn sẽ không bao giờ để nàng hẹn hò hay kết hôn với bất kỳ ai. Mặc dù vậy, nàng vẫn không hề có kế hoạch gì cho việc hẹn hò vào lúc này….
“Đừng lo lắng cho em. Em thật sự rất vui khi được chơi ở biệt thự. Em hứa sẽ không đi bất cứ đâu và ngoan ngoãn đợi anh về.”
“…”
Adrian trừng mắt nhìn nàng với vẻ ngờ vực, rồi từ từ quay lại. Nàng vẫy vẫy tay chào hắn với vẻ mặt ngây thơ.
‘Ngươi hãy mau đi đi chứ, mau rời đi…! Để ta có thể có được tự do cho riêng mình!’
‘Thậm chí sẽ tốt hơn nếu hắn đi lâu hơn.’
Rosenia mỉm cười và quay trở về phòng mình, cùng lúc đó, chú chó thân cận của Adrian cũng bám đuôi lấy nàng.
“Chết tiệt, ta phải làm gì với nó đây?”
‘Hừm…!’
Nàng chống cằm với vẻ suy tư và nhìn con chó với hình dạng như một con sói đen, cuối cùng Rose cũng nhanh chóng nảy ra một ý tưởng.
‘Hối lộ nó.’
Con chó rất thích những quả cầu năng lượng vì nó tập trung rất nhiều năng lượng trong đó. Quả cầu trông như một viên kẹo bông ngọt ngào đối nó.
Năng lượng của nàng khá mạnh, vì vậy, việc tạo ra quả cầu năng lượng với nàng vô cùng đơn giản.
Rosenia tạo ngay một quả cầu năng lượng trước mặt nó và đưa lên, đôi mắt nó bắt đầu chú ý và ánh lên sau khi thấy một màu xanh huyền bí từ quả cầu.
Có vẻ như nó đang rất muốn sở hữu vật kỳ lạ này, Rose hỏi:
“Ngươi muốn quả cầu này không?”
“…!”
Sau khi Rosenia hỏi nó cùng với nụ cười thật tươi nhìn nó, con con chó quay sang nhìn tỏ ý muốn sở hữu nó. Nàng cười toe toét khi nhìn thấy phản ứng thèm khát của nó.
Rosenia di chuyển quả cầu trong không trung trước mặt nó nhằm muốn trêu chọc, kích thích sự thèm thuồng của con chó. Rose nói với tên người nó:
“Sẽ thật lãng phí nếu ta chỉ đưa cho ngươi quả cầu này mà không được lợi ích gì.”
“Krkuu…”
Nó ngoan ngoãn ngồi trên sàn, cúi đầu và vẫy đuôi. Adrian đã cho nàng một chú chó thông minh, nó hiểu Rose có ý muốn trao đổi điều gì.
Dù thế nào đi nữa, Rosenia cũng phải mua chuộc được nó, chỉ có như vậy nàng mới có thể thực hiện điều mà mình muốn, đó là khám phá khu chợ nơi đây.
Rose đưa quả cầu xuống trước mặt mình và nói:
“Ta sẽ đưa quả cầu cho ngươi nếu ngươi muốn. Nhưng…”
“…!”
“Ta có một điều kiện. Ngươi phải nghe theo yêu cầu của ta.”
Nó nghiêng đầu như thể hỏi ‘Đó là yêu cầu gì?’ Mặc dù chú chó không thể nói chuyện nhưng nó thật sự thông minh, nó hiểu những gì mà mọi người nói. Rosenia tiếp tục nở một nụ cười toe toét và nói:
“Bất kể ta đi đâu, làm gì hay gặp ai, ngươi cũng không được nói cho Adrian nghe. Hãy nói với ta trước khi ngươi báo cáo với hắn. Được chứ?”
“…!”
“Và đổi lại, ta sẽ tặng món quà này cho ngươi, không chỉ một lần này thôi mà ta hứa sẽ tặng cho ngươi vào mỗi mùa hè.”
Trước lời đề nghị hấp dẫn của nàng, hắn ta có vẻ đắn đo và cân nhắc.
Sau một lúc, nó cũng phát ra tiếng sủa “gâu” và ngẩng đầu nhìn Rose. Nghĩa là nó đã đồng ý lời đề nghị của Rose.
“Được rồi, đó có phải là ngươi đồng ý thỏa thuận đúng không?”
“Gâu!”
Chỉ cần như vậy, Rosenia đã dụ dỗ nó thành công.
Sau khi Rose đưa quả cầu năng lượng cho con chó, nó lăn lộn trên sàn một cách hào hứng, cho thấy rằng nó rất hứng thú.
‘Đây là thói quen của nó…?’
“Bây giờ ta muốn đi chợ, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
“Gâu!”
Nó mừng rỡ bật dậy và vẫy đuôi liên tục.
‘Nó cũng muốn nhìn quanh khu chợ sao?’
Rosenia mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài và vuốt ve con chó. Để đề phòng trời mưa, nàng đã lấy một chiếc ô nhỏ trước khi đi ra ngoài. Đó là một ngày quang đãng, bầu trời âm u, Bờ biển phía Nam được dự báo là sẽ sẽ có mưa vào mùa hè.
Mặc dù trông Rosenia có vẻ cứng cáp nhưng nàng rất dễ bị cảm lạnh khi thời tiết thay đổi. Nàng mong sẽ không có mưa, để có thể tận hưởng mùa hè một cách trọn vẹn nhất.
‘Sẽ thật lãng phí nếu như ta bị cảm lạnh và phải nằm trong phòng cả ngày. Ta cuối cùng cũng có được tự do!’
“Ta sẽ mua một một xiên trái cây thật ngon tại chợ, ngươi có muốn ta mua cho ngươi một cái không?”
“Gâu!”
“Chó nào lại ăn trái cây xiên chứ?”
“Kuu…”
Rosenia dành thời gian dạo quanh khu chợ và trêu chọc chú chó rất vui vẻ. Khu chợ rất gần, chỉ cách biệt thự năm phút đi bộ. Ngay khi Rosenia vừa đến, đã nghe thấy sự náo nhiệt, rộn rã giống như những gì mà nàng dự đoán.
Tuy nhiên, Rosenia không hề cảm thấy khó chịu với sự náo nhiệt của khu chợ, mà ngược lại nàng lại cảm thấy rất vui khi được đến một nơi đông đúc như vậy. Nói cách khác, một nơi có rất nhiều con người bình dị, điều đó khiến Rosenia cảm thấy thoải mái, gần gũi.
‘Cuối cùng, một nền văn minh! Không có gì khác ngoài những quả cầu trong tòa tháp, nó khiến ta phát ốm khi nghĩ về nó.’
Đối với nàng, phù thủy được chia thành hai loại, một là điên rồ và hai là rất điên rồ. Dù thế nào đi nữa thì đối với nàng vẫn là như vậy.
‘Tất cả bọn họ đều điên.’
Bị mắc kẹt giữa những con người như vậy khiến Rose cảm thấy ngột ngạt và nàng nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ phát điên. Vì vậy, được trải nghiệm một việc rất đỗi bình thường như phiên chợ này khiến nàng rất vui. Đôi chân bước nhẹ nhàng dạo quanh chợ, Rosenia nhìn những gian hàng đầy món ngon.
Rosenia cũng mua một số đồ trang sức sức làm bằng thủy tinh thô sơ nhưng rất bắt mắt. Nàng thích chúng mặc dù Adrian rất ghét những thứ như vậy, đó là lý do tại sao nàng thường mua những thứ như này mà hắn ta không hề biết.
‘Ôi, trời sắp mưa rồi?’
‘Chỉ mới vài giờ kể từ khi ta đến thăm khi chợ thôi mà.’
Tí tách, một giọt mưa rơi xuống từ bầu trời đầy mây đen.
Có khả năng trời sẽ sớm mưa to, Rosenia phải nhanh chóng trở về biệt thự với chú chó của của mình.
Ngay khi Rosenia vừa đến cổng biệt thự, một tiếng ầm ầm vang lên trước khi cơn mưa bắt đầu ào ạt trút xuống.
‘Ta biết điều này sẽ xảy ra mà!’
Rosenia nhanh chóng mở chiếc ô và chạy vội vào trong. Tuy nhiên, giữa khu vườn của căn biệt thự có một người lạ đang nằm ngất ngưởng trên bãi cỏ.
‘Làm thế nào mà một người lạ lại ở trong ngôi biệt thự rộng lớn như này được chứ.?’ – Nàng thắc mắc và tự đặt cho mình vô vàn câu hỏi rồi từ từ tiến lại gần người đó.
Rose thấy vị khách không mời nằm sấp bất động nên nàng đã dùng chân đá nhẹ vào người và nói:
“Xin lỗi.”
“…”
“Xin chào?”
“…”
“Đây là khuôn viên biệt thự của ta, ngươi không thể vào đây tùy ý như vậy.”
Nhìn kỹ lại, Rose phát hiện ra vị khách không mời này là một người đàn ông cao lớn, với mái tóc vàng bạch kim, chiều cao cũng khá nổi bật khoảng 185cm, gần bằng với chiều cao của Adrian.
‘Nếu ta để người đàn ông này ở đây giữa trời mưa to thế này, mưa ngày một lớn sẽ cuốn chàng trai đi mất và có thể khiến anh ta chết ngạt ở khu vườn của ta… Ta có nên cứu chàng trai không?’
‘Nhưng nếu là một tên tội phạm đang trốn chạy thì sao?’
Nếu người đàn ông đó là một kẻ nguy hiểm thì Rose không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để mọi chuyện cho người của nàng giải quyết người này. Đây sẽ là nỗi bất hạnh của chàng trai vì đỡ đột nhập vào ngôi biệt thự này, họ sẽ trình báo với Adrian và chắc chắn rằng người đàn ông này sẽ không yên với hắn.
Rose tiếp tục đẩy nhẹ người chàng trai bằng chân của mình khiến người chàng lật ngửa ra…
“…!”
Nàng giật thót tim, mắt mở to đầy ngạc nhiên và cơ thể nàng như cứng đơ lại.
Chàng có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, có thể hút hồn bất kỳ cô gái nào khi nhìn thấy lần đầu. Dù đã bị bùn và nước mưa lấm lem trên khuôn mặt nhưng vẻ đẹp ấy vẫn vô cùng tỏa sáng. Mái tóc đã bị mưa làm ướt sũng đi nhưng nó vẫn bóng và trông làn da của chàng mịn như ngọc bích. Điểm trên gương mặt tuấn tú ấy là một sống mũi cao thẳng tắp, hàng lông mi dài và rậm rạp làm toát lên vẻ nam tính hoàn hảo trên khuôn mặt chàng. Nàng bị vẻ đẹp ấy mê hoặc khiến nàng bất giác thốt lên:
“Ôi, đẹp thật…”
Thấy Rose đang bị mất hồn bởi người đàn ông trước mặt, chú chó sủa lên như muốn nhắc nhở nàng đề phòng người đàn ông đó. Nó thường hay sủa khi thấy người lạ và khi cảm cảm thấy có mối đe dọa hoặc sự nguy hiểm nào nào đó để nhắc nhở chủ nhân của mình.
‘Chàng trai này là ai vậy? Ta đã từng gặp chàng ở đâu chưa?’
Chú chó cắn vào chiếc váy của nàng, thúc giục nàng hãy mau tránh xa người này ra. Tuy nhiên, nàng vẫn mặc kệ nó và tiến lại gần nhìn khuôn mặt chàng trai thật kỹ.
‘Nhìn kĩ thì… trông chàng rất quen.’
Rose cố lục lọi lại ký ức của mình, nàng dường như đã nhớ lại khuôn mặt này lúc nàng còn bé…
‘Heuk!’
Nàng ngạc nhiên đến mức đánh rơi cả chiếc ô đang cầm trên tay và thốt lên:
“Chúa ơi!”
Rose đã từng gặp chàng trước đây. Chính xác mà nói, nàng đã gặp trong một bữa tiệc của cung điện hoàng gia, được tổ chức vào bốn năm trước.
Adrian không thường đưa nàng đến những nơi này, nhưng bốn năm trước nhân dịp gì đó mà Rose đã có thể tham gia vào tiệc hoàng gia đó. Lúc đó Rose chỉ có nhìn thấy chàng từ xa nhưng vẻ đẹp sáng ngời của chàng khiến nàng nhớ mãi đến tận bây giờ.
Rose không thể đến gần chàng vì nàng biết chàng là một nhân vật quyền quý của hoàng tộc, không phải ai cũng có thể tiếp cận chàng.
‘Nhưng tại sao chàng lại ở đây trong hoàn cảnh như thế này?’
Không chỉ vậy, người này có thể sẽ giết chết Adrian và ta bất cứ lúc nào.