‘Người bạn đồng hành của Công tước’ là cuốn tiểu thuyết lãng mạn cực kỳ nổi tiếng và được sự đánh giá cao từ độc giả.’
Một câu chuyện tình yêu đã được giao ước từ rất lâu, giữa một cô gái thường dân xinh đẹp, Sierra và vị Công tước duy nhất của Đế chế, Llewellyn Rasiane.
Mặc dù cốt truyện của cuốn tiểu thuyết khá sáo rỗng nhưng nó cực kỳ quyến rũ, lôi cuốn bởi có sự hiện diện của Công tước Llewellyn.
[Nàng có thể nhìn ta được không? Ta sẽ cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn…] – Một lời cầu xin thê lương thốt ra từ trái tim Công tước.
[Đừng rời xa ta… Nàng là tất cả và là thế giới của ta… Không có nàng, ta…]
Rosenia vốn là một người hâm mộ đích thực của nam chính! Nàng mê mẫn đến nỗi ngay cả trong mơ nàng vẫn nghĩ về hình ảnh nhân vật nam chính.
[Ta đã rất cố gắng để có được nàng.]
Vì nam chính chưa bao giờ ôm nữ chính, nên Rosenia muốn khóc vì ghen tị với nữ chính cũng không có cơ hội.
‘Thật tuyệt!’ – Rosenia thầm vui mừng trong lòng vì nàng không muốn thấy hình ảnh đó.
Trước đây, có lẽ vì quá mê mẩn nam chính khiến nàng ngày đêm nghĩ về chàng đến đau cả đầu nên Rosenia đã ngã lăn ra giường, đập đầu vào thành giường vì không thể chịu được cảm giác đấy.
‘Ta không nhớ chính xác nhưng đó có lẽ là ký ức cuối cùng còn tồn tại trong đầu ta… Dù sao, đó không phải là điều quan trọng nữa.’
Một gia đình độc ác sẽ liên tục nghĩ cách, dù là cách tàn độc nhất chỉ để chống lại Llewellyn…
Nói một cách thực tế là gia đình Hill, người đứng đầu là Adrian, kẻ xấu xa giống như trong cốt truyện ban đầu. Và nàng, cô gái trẻ nhất của dòng họ Hill, em gái duy nhất của Adrian Hill, Rosenia Hill.
Người đàn ông nằm ngay đây chính là đối thủ truyền kiếp của dòng họ Hill, một ngày nào đó chàng trai cũng sẽ kết liễu cuộc đời nàng như người anh trai của mình.
‘Nhưng chàng thật sự nhìn rất khôi ngô!’
‘Llwellyn Rasiane, vị Công tước xứ Rasiane, chàng nên biết ơn vì vẻ đẹp của mình.’
Thật may mắn cho chàng, nếu như chàng kém đẹp trai hơn Công tước Llewellyn 2% thôi, chắc chắn Rosenia sẽ để chàng chết…
‘Ta không thể để vẻ đẹp Thượng Đế ban tặng chết oan uổng như vậy được, sẽ thật phí của trời…’
“Heup, lên đi.”
“Gâu, gâu!”
“Trật tự nào.”
Rose sử dụng phép thuật sức mạnh, nàng nhấc bổng người đàn ông trên tay và đưa vào biệt thự.
Chú chó liên tục sủa cảnh báo nàng nhưng ngay khi Rose đe dọa sẽ không cho nó thêm một quả cầu năng lượng nào nữa, nó lập tức thôi vẫy đuôi và ngoan ngoãn im lặng.
Rose nghĩ con chó này chỉ vì nó muốn có được quả cầu chứ không thực sự trung thành với chủ nhân của nó.
Rose bế chàng vào phòng khách và đặt chàng trai nằm xuống ghế. Bởi vì người chàng đang ướt sũng, nếu đặt chàng nằm trên giường sẽ làm giường của ta bị bẩn nên nàng đã chọn hy sinh chiếc ghế dài của mình. Nàng sẽ đưa chàng trai lên giường ngủ ngay khi chàng đã sạch sẽ.
“Được rồi, giờ hãy cởi quần áo cho chàng trước đã…”
“…”
Khi Rose xắn tay áo lên, cơ thể chàng đột nhiên co cứng lại.
‘À, là do quần áo… Vậy, ta có nên cởi quần áo của chàng không? Vì trời mưa quá to nên quần áo bên trong của chàng chắc đã bị ướt hết rồi đúng không? Sau đó, đồ lót của chàng … gâu gâu…!’
‘Chết mất, thực sự khiến ta xấu hổ quá đi…!’
Mặc dù không thể tránh khỏi, nhưng Rose vẫn không tin rằng nàng phải tự tay cởi quần áo của một người đàn ông…
Nàng chỉ cầu mong rằng mình sẽ kiềm chế được bản thân và đừng làm chuyện gì khác.
Với đôi tay run rẩy, Rosenia từ từ bắt đầu cởi nút áo sơ mi của chàng…
‘Không cần đến sự tác động của ta… áo sơ mi của chàng cũng có thể bung ra bất cứ lúc nào?’
‘Đây là cơ thể được điêu khắc hay sao chứ? Chàng có thân hình như nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết vậy.’
Nhìn cơ thể săn chắc, cơ bắp lộ ra trước mặt, Rose bắt đầu có ý nghĩ xấu xa.
‘Muốn chạm vào cơ thể chàng chắc ta không điên đâu, phải không? Chạm vào bên ngực phải chàng được không? Không, ta không phải kẻ biến thái.’
Rose chắc chắn cô gái nào nhìn thấy cảnh tượng này cũng không thể kìm chế được và họ cũng sẽ có suy nghĩ như nàng mà thôi.
Rose tiếp tục cởi nút áo sơ mi của chàng với đôi tay run lẩy bẩy, mắt nàng vô thức dán vào vùng bụng lộ ra…
‘Cái quái gì thế này, chàng có bao nhiêu múi vậy hả?’
‘Sao có thể trùng hợp như thế? Chàng giống nhân vật nam chính như đúc.’
‘Chàng đẹp từ khuôn mặt đến cả thân hình…!’
Rose cảm thấy nhẹ nhõm vì nàng hiếm khi tham gia các buổi tiệc và không có cơ hội gặp chàng, nếu không Rose chắc chắn sẽ phải lòng người đàn ông này. Chàng thật sự quá đẹp trai và quyến rũ.
‘Chết mất thôi.’
‘Thật tuyệt vời, chiếc áo đã được cởi ra. Tiếp đến…’
“…”
‘Q..quần… ta phải cởi nó ra giúp chàng,…’
‘Làm thế nào mà ta có thể cởi quần của chàng mà không chạm vào được, đúng không? Thật trơ trẽn!’
Điều này khiến nàng phát điên, nhưng nàng có thể làm gì được nữa nữa chứ? Mất một lúc sau, tay nàng đã chạm đến quần của chàng.
Rose chỉ cố nghĩ rằng, nàng phải cởi hết quần áo ướt của chàng ra để có thể thay một bộ đồ mới sạch sẽ…
‘Chẳng lẽ, ta phải để đồ lót của chàng như thế này sao? Nhưng nếu như vậy chàng sẽ bị cảm mất?’
‘Nhìn chàng có vẻ khỏe mạnh, nhưng không thể nói một người khỏe mạnh sẽ không bị cảm lạnh…’
‘…Khoan đã, tại sao mình không sử dụng phép thuật để cởi nó ra nhỉ?’
“…”
Rosenia thất thần vội buông tay ra khỏi người chàng.
‘Có phải ta trông rất nực cười không? Ta có thể sử dụng phép thuật? Vậy tại sao ta không nghĩ đến điều đó? ‘
‘Tất cả là lỗi của chàng, chỉ vì chàng quá đẹp trai.’
Hãy đổ lỗi cho khuôn mặt đẹp trai này đã che khuất tâm trí nàng, Rosenia lùi lại, rời khỏi chiếc ghế và thở dài.
Nhưng dù sao đi nữa, Rosenia rất vui vì có phép thuật, nàng có thể cởi bỏ quần áo của chàng mà không cần dùng tay hay phải nhìn vào cơ thể chàng. Nàng quay lưng lại với chàng và từ từ sử dụng phép thuật của mình.
Mọi chuyện với Rose bây giờ thật dễ dàng. Trong nháy mắt, người đàn ông đã bị lột quần áo, cơ thể đã được lau khô và thay một bộ đồ mới mà Rose đã lấy của người anh trai mình, Adrian.
‘Ta e rằng việc mặc quần của chàng hơi khó khăn … Nên tạm thời cứ mặc tạm như vậy đã.’
Rose quay người lại một cách chậm rãi và hơi có phần bối rối, nàng kiểm tra tình trạng của người đàn ông.
‘… Ta chắc chắn đó là chiếc áo to nhất mà Adrian có, vậy tại sao nó lại quá chật? Do cơ bắp của chàng quá cuộn cuộn và săn chắc sao?’
‘Nhìn chiếc áo dài trông giống như một chiếc váy vậy.’
‘Một người đàn ông cao quý như này mặc bộ đồ của Adrian liệu có mất phẩm giá của chàng không?’
‘Haha… sao cũng được. Chàng nên cảm ơn ta vì đã đưa chàng đến đây mà không để chàng chết ngoài đó, Duke.’
Rosenia bế chàng vào phòng ngủ bằng phép thuật của mình.
‘Phòng ngủ ở tầng một là của Adrian, vì vậy hắn ta sẽ phát điên khi phát hiện ra sau đó, nhưng… chẳng ích gì.’
Bất kể ma thuật sức mạnh của nàng mạnh đến mức nào và có kiểm soát được bao nhiêu, nàng vẫn sẽ khó có thể cõng một người đàn ông to lớn như vậy lên tầng hai.
‘Nếu ta trượt chân một chút và ngã, ta sẽ bị đè bẹp dưới tay chàng mất.’
‘Dù sao thì chàng không mặc đồ lót .. sẽ ổn thôi, đúng không? Ta sẽ mua cho chàng một cái ở chợ sau.’
Tất nhiên, Rosenia không thể cho chàng mượn đồ lót của Adrian…
“Ôi trời, cái này khó quá.”
Sau khi vào phòng ngủ, Rosenia ném người đàn ông lên giường. Nệm rung chuyển mạnh vì trọng lượng cơ thể chàng. Thêm vào đó, chiếc áo chàng mặc hơi cao so với thân hình cường tráng đó, vô tình để lộ rõ cặp đùi săn chắc.
Rosenia nhanh chóng kéo chiếc áo xuống, sau đó phủ lên cổ chàng một chiếc chăn mỏng mùa hè. Mặt Rose đỏ bừng lên, cổ họng bắt đầu nóng hừng hực và đầu óc nàng lúc này như muốn phát điên.
‘Quả thực, sức hút của người đàn ông này thật sự nguy hiểm.’
Trong sâu thẳm, Rose tự nhủ bản thân hãy cẩn thận và đừng để người đàn ông này làm mình say mê…
‘Nếu là Công tước Llewellyn Rasiane. Ta chắc chắn rằng chàng sẽ ghét anh trai ta và dòng họ Hill, trong đó có ta! Vì vậy, ta tuyệt đối không nên có quan hệ gì với người đàn ông nằm ngay đây.’
Ngay cả lúc này, mặc dù khuôn mặt khi ngủ của chàng đẹp như một thiên thần và Rosenia không thể không nhìn chằm chằm, nàng từ từ quay lại, cố gắng không nhìn.
Rosenia quyết định nhanh chóng đi chợ và mua một vài bộ quần áo mới trước khi chàng chàng tỉnh dậy. Sau đó, đưa cho chàng bộ quần áo mới và đuổi chàng ra ngoài ngay.
Khoảnh khắc Rosenia chìm trong suy nghĩ khi bước ra khỏi phòng.
“Ư, heuk …”
Đột nhiên, một tiếng rên rỉ đau khổ phát ra sau lưng nàng.
Ngay khi nàng sắp rời khỏi cửa phòng, Rose dừng lại và quay lại nhìn về phía giường, nơi chàng trai đang nằm.
Khuôn mặt của chàng đang đau đớn, quằn quại khiến chàng nghiến răng chịu đựng.
“Heuk, ư…”
“Uh… C-cái gì? Này?”
Rose bối rối đến mức im lặng không dám lên tiếng và cẩn thận đi đến bên cạnh chàng. Khi nhìn kỹ hơn, những giọt mồ hôi đã đọng trên trán của chàng.
Do dự một lúc, Rose đưa tay sờ lên trán chàng.
‘Trời ơi, chàng đã bị sốt mất rồi?’
‘Không thể nào, sao lại sốt nhanh như vậy, lúc nãy còn bình bình thường kia mà?’
“Này, chàng có nghe thấy ta nói không? Đợi một chút nhé, ta sẽ mang khăn ướt và thuốc hạ sốt cho chàng.”
‘Liệu chàng có gục ngã trong mưa sau khi mắc một căn bệnh gần đây không?’
Nghĩ lại, Rose đã nghe nói rằng có một dịch bệnh quanh đây, cách đây rất lâu…
‘Chàng sẽ không chết, phải không? Chết vì sốt cao, điều đó không thể xảy ra!’
Chạy vội vào phòng tắm, Rose nhanh chóng lấy ra một cái chậu bằng bạc và bắt đầu đổ đầy nước lạnh vào đó. Sau đó, nàng lấy ra một chiếc khăn và ném nó vào chậu, tiếp đó, nàng chạy ra phòng khách và lấy thuốc hạ sốt trong tủ.
Vì Rosenia thường xuyên bị cảm lạnh nên biệt thự may mắn có đủ thuốc để chữa bệnh sốt thông thường. Nàng vội vàng trở về phòng ngủ cùng với túi thuốc trên tay.
Người đàn ông đang phát ra những tiếng rên rỉ, và khuôn mặt dần đỏ bừng lên.
‘C-cái này…’
Gò má chàng ửng hồng, vẻ ngoài yếu ớt khiến người ta cảm thấy ái ngại, và đôi môi nóng bỏng hơi hé mở…trông thật thật quyến rũ.
‘Chàng trai nguy hiểm này, như Công tước Lle …!’
‘Chắc chắn rồi, với vẻ ngoài đẹp trai như vậy, chàng sẽ không gặp khó khăn gì khi dụ nữ chính và ăn tươi nuốt sống cô ấy …!’
Tim nàng cứ đập thình thịch và nàng cảm thấy mình thực sự sắp phát điên.
‘B..bình tĩnh đi nào Rose, chỉ vì lòng tốt muốn giúp đỡ người gặp nạn thôi. Đây là nam chính, là Công tước nhà Rasiane, người rất ghét gia đình Hill. Đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng lao đầu vào những thứ không thuộc về mình nữa.’ – Rose cố trấn an bản thân phải thật bình tĩnh trước vẻ đẹp mê hoặc này.
Với đôi tay run rẩy, Rose mở nắp thuốc, dùng một chiếc thìa nhỏ đổ một ít thuốc ra. Sau đó, nàng nâng cằm chàng lên và đưa thuốc vào miệng chàng.
“Đây là thuốc trị sốt, hãy cố gắng nuốt chúng xuống, được chứ? “
Rosenia không biết liệu chàng có nghe thấy giọng nói của mình hay không, nhưng… Trong lúc này, nàng từ từ đút một ít nước vào miệng chàng, để chàng dễ nuốt hơn.
Cổ họng chàng chậm rãi chuyển động, lộ rõ yết hầu đầy nam tính.
May mắn thay, chàng đã uống hết thuốc dù vẫn đang nửa tỉnh nửa mê.
Nhưng còn lại một thìa cuối cùng, tay nàng vặn vẹo và làm rơi một ít thuốc. Một chất lỏng màu đỏ tươi trong suốt chảy xuống mu bàn tay nàng.
‘Ối, ta cần phải lau nó ngay.’
Sau khi bỏ nốt phần thuốc còn lại vào miệng chàng, Rosenia định quay lưng rời đi, nhưng bất ngờ bị một bàn tay to lớn giữ lại, nắm chặt lấy cổ tay nàng.
“… ?!”
Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chàng nhẹ nhàng kéo tay nàng lại, bắt đầu từ từ liếm thuốc trên tay nàng.
“Cái gì, cái gì…!”
Rosenia lúng túng khi bị chàng nắm lấy cổ tay.
Bàn tay mảnh khảnh của nàng luồn vào giữa môi chàng, chiếc lưỡi đỏ mọng của chàng nhẹ nhàng liếm qua lại giữa các ngón tay nàng.
Rosenia đã sợ hãi đến nỗi khiến nàng vấp ngã khi bị chàng kéo tay.
Lúc này, người đàn ông mở mắt và kéo nàng lại gần hơn nữa.
Dường như mất hết thăng bằng, Rosenia ngã vào vòng tay chàng, rồi như để đỡ nàng, cánh tay cường tráng của chàng ôm lấy lưng Rose.
Khoảnh khắc này, gần hơn bao giờ hết, mắt họ chạm vào nhau. Đôi mắt mê hoặc của người đàn ông đẹp như một viên ngọc lục bảo.