Rose nín thở một cách vô thức khi mắt nàng chạm phải đôi mắt đầy mê hoặc của chàng.
Đôi mắt chàng dường như có một thứ ánh sáng màu ngọc lục, trong suốt khiến nàng nhìn mãi chẳng muốn rời. Đầu óc Rose trở nên trống rỗng và nàng không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì lúc này nữa.
Đầu ngón tay chàng chạm vào bờ vai nhỏ nhắn, trắng ngần lấp ló sau chiếc áo của Rose.
“…!”
Ngay lúc này, nàng cảm giác như có một luồng điện chạy qua người, khiến Rose đơ ra vài giây rồi giật mình. Rose cố gắng bứt mình ra khỏi cơ thể chàng một cách vội vàng, khiến nàng ngã khỏi giường nhưng may thay chàng đã kịp thời giữ lấy eo nàng bằng bàn tay to lớn của mình.
Kéo nàng lại gần và mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt ngọc lục của chàng ánh lên một thứ ánh sáng lấp lánh bắt đầu nhìn nàng say đắm.
Chàng dịu dàng nói:
“Chính nàng đã cứu cuộc đời ta.”
“Sao? À… vâng… Chàng đã nằm trong khu vườn trong biệt thự của ta, vì vậy ta không thể làm ngơ được…”
Rose bối rối lẩm bẩm trong đầu. Việc này khiến nàng phát điên và nàng chỉ muốn thoát khỏi chàng ngay bây giờ, nhưng không hiểu sao bàn tay này lại càng siết chặt hơn khi nàng có ý định thoát ra.
“Với cơn bão to như vậy, ta chắc chắn rằng mình sẽ chết nếu không có ai đến cứu kịp thời. Hiện tại… ta cảm thấy sức khoẻ của mình rất tệ. ”
Khi chàng vừa dứt lời, Rose nhìn thấy rõ vẻ mặt bối rối của chàng lúc này.
‘Thật vậy, dù chàng đã tỉnh lại, nhưng sức khoẻ vẫn còn khá tệ.’
Đôi má của chàng đỏ bừng lên vì sốt, trán thì đổ mồ hôi rũ rượi. Rose không biết đó là do chàng cảm lạnh hay như thế nào, nhưng chắc chắn là chàng đang bị ốm.
Tuy nhiên, không hiểu sao dù chàng có tiều tuỵ như thế nào, thì trong mắt nàng vẻ đẹp ấy vẫn chói lọi.
‘Thật lòng đấy… Làm sao chàng có thể đẹp trai như vậy được chứ?’
“Ta muốn biết tên của ân nhân đã cứu mạng ta. Nếu không có vấn đề gì, nàng có thể cho ta biết tên của nàng được không? ”
“À…”
Trước câu hỏi của người đàn ông, Rose không thể trả lời ngay lập tức được, nàng bối rối suy nghĩ.
‘Ta có nên nói với chàng rằng ta là Rosenia Hill hay không?’
Trên thực tế, rõ ràng là người đàn ông đã đoán được thân phận của nàng ngay khi nhìn thấy nàng.
Bởi vì mái tóc đỏ rực và đôi mắt của nàng giống như một đoá hoa hồng giữa mùa hè là đặc điểm khác biệt và nổi tiếng của đồi Rosenia.
Đặc biệt, đây còn là điền trang của gia đình nhà Hill. Không có chuyện chàng không biết trừ khi chàng là một kẻ ngốc.
‘Sẽ dễ dàng hơn nếu ta chỉ nói sự thật, phải không?’
‘Ta đã cứu mạng chàng, mặc dù ta thuộc dòng họ nhà Hill, đó không phải vì bất kỳ lợi ích nào cả?’
‘Nhưng chắc chắn người đàn ông lương thiện này sẽ cố gắng trả ơn cho ta, và có lẽ cũng sẽ bớt ghét gia đình ta hơn một chút.’
‘Không giống như trong cuốn tiểu thuyết ta từng đọc, Adrian thay đổi tính tình, trở nên ôn hòa, vì vậy có lẽ ta có thể thoát khỏi cái kết chết nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp!’
Với những suy nghĩ như vậy, Rose trả lời chàng với một nụ cười ngượng nghịu:
“Ta là… Rose. Rosenia Hill. ”
Người đàn ông đột ngột đứng dậy và tiến lại gần nàng hơn. Rose nín thở mà không nhận ra điều đó khi khoảng cách của họ dần thu hẹp lại. Bàn tay nàng đang chạm vào ngực chàng, và lớp áo chàng khoác trên người, nàng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng những cơ bắp rắn chắc, nhấp nhô trên cơ thể chàng.
Bàn tay to lớn của chàng đã giữ chặt nàng lại. Chàng dường như không có dấu hiệu buông tay, chàng đã ôm nàng bằng cả hai cánh tay của mình như thế này từ lúc nào rồi.
“Đúng như những gì ta dự đoán, đó là nàng.”
“Hử, chàng biết ta sao?”
Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng Rose vẫn hỏi với thái độ như vậy. Chàng khẽ nhếch đôi môi và tươi cười. Không hiểu sao nụ cười vui tươi ấy lại khiến chàng trông thật tinh quái.
“Làm sao mà ta không biết nàng được chứ, Rosenia Hill.”
Khi họ ở rất gần, Rose có thể cảm nhận được sự uể oải trong giọng nói nhẹ nhàng của chàng. Đó là một giọng nói ngọt ngào mà khi ai nghe thấy cũng sẽ cảm thấy mình như lạc lối. Một người đàn ông có vẻ đẹp như vậy đang mỉm cười nhẹ nhàng với Rose.
“Nàng là cô em gái duy nhất của Adrian Hill, công chúa của giới Pháp Sư.”
“À, chuyện này, vâng…”
Trái tim nàng đang đập điên cuồng bởi sự quyến rũ của chàng và càng loạn nhịp hơn khi được chàng biết đến mình.
Rose không muốn tiếp tục chạm phải ánh mắt của chàng, vì vậy nàng cố gắng tránh bằng cách nhìn sang hướng khác.
“Rose, nàng có biết ta là ai không?” – Người đàn ông thản nhiên gọi tên cô và hỏi.
Rose thường được gọi là ‘Lady Rosenia’.Nhưng bây giờ một người đàn ông đã gọi tên nàng chỉ trong lần gặp đầu tiên.
Nó giống như một người đã quen và thân thuộc với nhau từ rất lâu rồi vậy. Thật kỳ lạ!
‘Ta cũng nên thành thật với chàng.’
Rose ngập ngừng một lúc rồi trả lời.
“Chàng là Công tước Llewellyn Rasiane phải không?”
Trước câu trả lời của nàng, Llewellyn mỉm cười như thể chàng đã nhận được một món quà lớn. Tuy nhiên, một người đàn ông tuấn tú như chàng đang mỉm cười thật tươi, nụ cười như những bông hoa đang nở xung quanh chàng vậy.
‘Thật không ngờ rằng ta có thể thấy Llewellyn ngoài đời thực. Đây chính là món quà mà Thượng Đế đã ban tặng cho ta sau ngần ấy năm bị nhốt trong toà Tháp rộng lớn kia sao?’
‘Ta không biết tại sao chàng lại hạnh phúc như vậy, nhưng … thực sự chàng đẹp hơn những gì ta tượng tượng trong cuốn tiểu thuyết kia…’
Ngay cả bông hoa đẹp nhất trên thế giới này dường như cũng héo tàn, cúi đầu trước mặt chàng
“Chàng biết ta.”
“Chà, nàng nổi tiếng thế cơ mà.”
“Ta khá nổi tiếng, nhưng ta chỉ gặp chàng được một lần duy nhất.”
“À…, vẻ đẹp đặc biệt của chàng, ta cũng không thể nào quên được…”
Nhìn chàng, Rose rất bối rối vì nàng chỉ có thể nói bất cứ điều gì nảy ra trong đầu. Llewellyn mỉm cười với nàng, nụ cười của chàng giống như một thiên thần.
Một lần nữa Llewellyn lại mỉm cười âu yếm với nàng, như để cám dỗ nàng vậy.
Không hiểu sao Rose lại cảm thấy khó chịu và cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay chàng. Đột nhiên, Llewellyn thở dài thườn thượt và gục đầu xuống vai nàng
“…”
Rose run rẩy tột độ, cơ thể nàng như cứng lại. Llewellyn thở gấp gáp, gò má chàng tựa vào bờ vai của Rose
‘Gì thế, chuyện gì đang xảy ra vậy?’
Rose vô cùng sửng sốt, nàng không biết phải làm gì và chỉ có thể cố đẩy nhẹ vai chàng ra. Đột nhiên, Llewellyn rên lên một tiếng sâu.
“Ư…”
“Heuk, Công tước?”
“Rose.”
“… ?!”
Rose giật mình khi Llewellyn đột ngột gọi nàng bằng biệt danh. Llewellyn đã nói điều đó rất tự nhiên, nó tự nhiên đến mức rất lạ lùng và Rose không thể không cau mày.
‘Ta có thân với Llewellyn Rasiane không? Không đời nào, ta chỉ nhìn thấy chàng từ xa.’
‘Nhưng tại sao người đàn ông này lại thân thiện như vậy? Chàng cứ dựa vào ta… ‘
“Rose, bây giờ ta là…”
“N-này…”
“Nó đau đến mức khiến ta khó thở.”
Llewellyn, được nâng niu trong vòng tay của nàng, giống như một con thú bị thương… Chàng chắc hẳn đã mất trí vì bị ốm. Nếu không, chàng sẽ không thân mật như vậy khi biết rằng nàng là Rosenia Hill.
‘Gọi tên ta một cách tùy tiện như vậy … Ta sợ chàng chỉ vì tâm trí nhất thời hỗn hoạn.’
Rose rụt rè đưa tay sờ trán chàng, Rose hỏi:
“Này, Công tước bệnh gì thế này?”
‘Trán của chàng giống như một quả cầu lửa vậy.’
Phải lâu lắm mới hạ nhiệt được, cơn sốt còn tăng lên gấp bội. Khi Rose trượt tay vì bối rối, Llewellyn vuốt ve tay nàng bằng má mình khi chàng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt của chàng lúc này như một con thỏ dễ bị tổn thương, khiến trái tim nàng phút chốc rung động.
Đôi má chàng ửng hồng, đôi môi hơi hé mở và ánh mắt có phần mơ màng…
Đó là một hình ảnh hoàn hảo đến mức nguy hiểm, đủ để làm tê liệt lý trí của một người.
Llewellyn trả lời bằng một giọng yếu ớt:
“Ta đang phát sốt… Khắp người đau đớn, giống như ta sắp chết vậy…”
Llewellyn, người nhìn nàng cầu xin, giống như một người đàn ông đang tuyệt vọng vì điều gì đó. Rose chớp mắt và suy nghĩ về những lời chàng nói.
‘Chàng đang bị sốt và cảm thấy như sắp chết sao?’
‘Đừng nói với ta.’
‘Nó không thể như thế được? Đó không phải là điều ta đang nghĩ, phải không?’
Rose lẩm bẩm một mình, rồi cẩn thận hỏi:
“Cả cơ thể của chàng đau phải không?”
“Vâng, đúng vậy.” – Llewellyn gật đầu và trả lời một cách yếu ớt.
Câu trả lời của chàng khiến tim nàng đập thình thịch như muốn sụp đổ. Nếu đó là những gì nàng nghĩ, đó là triệu chứng của chàng, nàng sợ đó là…
‘… Ngộ độc năng lượng!’
Lý do tại sao cuốn tiểu thuyết mà Rosenia đọc lại có tiêu đề ‘Người bạn đồng hành cô đơn của Công tước’.
Đó là bởi vì nữ chính là người duy nhất có thể ngăn chặn việc đầu độc năng lượng của nam chính.
Trên thực tế, nó có thể được thực hiện bởi bất cứ ai để ngăn chặn ngộ độc năng lượng. Nhưng nam chính lại chọn nữ chính. Tại sao? Bởi vì chàng đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên!
‘Bề ngoài chàng rất tốt bụng, nhưng tất cả chỉ để che giấu chứng rối loạn chiếm hữu của mình…’
‘Ngoài ra, khi bắt đầu mối quan hệ của họ … đó chỉ là sự pha trộn của những tâm hồn không có cảm xúc với nhau, cái gọi là ‘tình cờ gặp nhau!’
Chính xác mà nói, nữ chính Sierra không có hứng thú với nam chính Llewellyn.
Trong bối cảnh ban đầu của tác giả là ‘cuối cùng cũng yêu’. Llewellyn đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy Sierra, tuy nhiên, nàng đã không đáp lại.
Sau đó, bắt đầu cốt truyện lãng mạn tuyệt vọng của Llewellyn để giành được trái tim của Sierra.
‘Đó chính xác là phần yêu thích của ta trong cốt truyện…’
‘Công tước, tại sao chàng lại bị ngộ độc trước mặt ta mà không phải là nữ chính…?’
‘Không, thực sự … Ta có thể làm gì giúp chàng đây?’
Rose không có lựa chọn nào khác, nàng thực sự vô cùng bối rối.
Bởi vì chỉ có một cách để làm dịu nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể chàng, đó là… nắm tay, ôm đến cả hôn và thậm chí quan hệ…
Đương nhiên, trong tiểu thuyết, nam chính và Sierra đi xa hết mức có thể … Mặc dù cả hai không có mối liên hệ tình cảm nào, nhưng sự căng thẳng giữa nam và nữ đóng một vai trò lớn.
Hơn nữa, Sierra cần sức mạnh của Công tước, người duy nhất của Đế chế Llewellyn, để trả thù cho kẻ đã tiêu diệt gia đình cô. Đó là lý do tại sao cô ấy đã ký hợp đồng với nam chính và qua đêm với chàng.
Đó là một trong những khuôn sáo của tiểu thuyết lãng mạn.
Trên thực tế, Rose không nhớ chính xác khi nào Sierra sẽ gặp Llewellyn trong cốt truyện gốc. Cô nghĩ có lẽ một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau.
‘Nhưng, cái quái gì đang xảy ra ở đây …’
‘Nam chính, chàng nên đi tìm nữ chính, vì sao lại tìm đến ta?’
Khi Rose đang bối rối không biết phải làm gì, Llewellyn, người đang quằn quại trong vòng tay nàng, từ từ ngẩng đầu lên. Đôi đồng tử màu lục bảo của chàng nhìn nàng với ánh mắt rạng rỡ.
“Rose…”
Vào thời điểm đó, Rose cảm thấy một điềm báo tuyệt vời.
Càng để năng lượng quá tải, Llewellyn ngày càng trở nên mất lý trí. Theo bản năng, chàng đang tìm kiếm một người nào đó để cứu mình.
Llewellyn và Rose là hai người duy nhất trong biệt thự này.
‘Chết thật! Ta gặp rắc rối to rồi!’
Khi Rose vội vã tránh xa chàng ra thì Llewellyn lại ôm chặt nàng vào lòng.
“Heuk …!”
Bị giữ trong vòng tay vững chắc của chàng, Rose không thể nào di chuyển được.
Llewellyn thì thầm cầu xin vào tai Rose bằng một giọng thê lương:
“Đừng đi, Rose…”
Khoảng cách gần đến mức Rose có thể cảm nhận được hơi thở của chàng.
Đôi mắt chàng nhìn Rose với vẻ rất buồn, khiến Rose mất đi lý trí khi cố gắng trốn thoát.
‘Chàng đang nhìn ta như thế này, người phụ nữ nào có thể cưỡng lại ánh mắt này chứ …?’
Llewellyn từ từ lướt qua má nàng. Trước sự vuốt ve nhẹ nhàng của chàng, như thể đang vuốt ve một thứ gì đó quý giá, tim nàng đập nhanh và thậm chí nàng còn cảm thấy thích thú.
Mặc dù nàng biết rằng lý do duy nhất chàng làm điều này là vì ngộ độc năng lượng.
“Rose, ta có một đặc ân để hỏi nàng…”
Môi chàng đến gần hơn, giống như một động vật ăn cỏ bị con thú cắn vào cổ, Rose không thể cử động.
“…Hôn ta?