Nỗi Ám Ảnh Vô Hại Bởi Sự Quyến Rũ Của Chàng - Chapter 6
- Home
- Nỗi Ám Ảnh Vô Hại Bởi Sự Quyến Rũ Của Chàng
- Chapter 6 - "Rose đã biết trước điều đó."
Rose đã đọc cuốn tiểu thuyết đó, vì vậy nàng đã biết phải làm gì với vị Công tước này.
Nếu nàng không giúp Llewellyn lúc này, chàng sẽ chết.
Lượng năng lượng khổng lồ đang hoành hành trong Llewellyn sẽ nghiền nát chàng ra thành từng mảnh…
‘Điều đó thật khủng khiếp.’
Bây giờ, Rose cảm thấy nổi da gà, tay chân run rẩy, đến mức không thể không đứng lên nổi.
Rose không thể tin được một người đàn ông đẹp trai như Llewellyn lại phải đối mặt với điều khủng khiếp như vậy…
‘Không, điều đó không thể xảy ra.’
‘Tuy nhiên, việc của nàng cần làm ngay lúc này là kiềm chế nguồn năng lượng đang vượt quá tầm kiểm soát của chàng.’
Nàng là em gái của kẻ thủ ác. Vì vậy, nàng cảm thấy rằng mình không nên dính líu đến người đàn ông này…
“Roesenia…”
“…!”
Khi Rose đang lúng túng không biết phải làm gì, thì có một giọng nói đau khổ từ Llewellyn kêu lên:
“Hôn ta đi, Rose… Nếu nàng không làm vậy, ta sẽ chết.”
Khoảnh khắc Rose nhìn thấy đôi mắt ngọc lục bảo cuốn hút của chàng, nàng gần như vô thức bị cuốn theo lời nói ấy.
Nhưng Rose biết nàng phải thật cẩn thận trong mọi hành động.
Đối mặt với Llewellyn, Rose hỏi chàng với vẻ mặt nghiêm túc:
‘Giờ chàng cảm thấy cơ thể như thế nào? Có quá sức chịu đựng không?’
“… Ta nghĩ ta sắp chết.”
Llewellyn cúi đầu xuống một cách yếu ớt. Má anh tựa vào vai nàng nóng như quả cầu lửa.
“Rose… Làm ơn, ta cần nàng. Cứu ta…”
Llewellyn dường như đang ở trong tình trạng tồi tệ hơn nhiều so với những gì nàng nghĩ. Rose lo lắng chàng sẽ chết nếu cứ để thế này.
‘Chàng còn quá trẻ để ra đi.’
‘Chàng nên gặp nữ chính và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên để mở ra câu chuyện tình lãng mạn thế kỷ!’
Có lẽ vì nàng quá hâm mộ cuốn tiểu thuyết đó hoặc có thể vì chàng thực sự yêu nàng, nàng không thể để chàng chết được.
Vì vậy, Rose phải quyết định ngay bây giờ…
‘Chúa ơi, ta thật sự không biết!’
‘Hãy cứ hôn thôi vậy!’
‘Tình trạng của chàng chưa trở nên nghiêm trọng, vì vậy chỉ cần một nụ hôn là đủ.’
Rose nghĩ sẽ rất tuyệt nếu nữ chính đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng điều đó rất khó xảy ra.
‘Không có thời gian để cố gắng tìm kiếm nữ chính bây giờ.’
Vì vậy, Rose dự định giúp chàng trước, sau đó tìm nữ chính và họ sẽ có một cuộc tình viên mãn bên nhau.
‘Ta không thể đứng nhìn một người chết trước mặt mình, đúng không?’
Rose tự nhắc nhở bản thân rằng nàng không làm điều này vì lợi ích của bản thân.
‘Ta – đó chỉ là một nụ hôn!’
Rose giữ chặt má của LLewellyn bằng đôi bàn tay của mình. Bất ngờ trước hành động của Rose, chàng mở to mắt nhìn nàng. Với vẻ mặt nghiêm túc, nàng nói:
“Uh…, chàng hãy cứ hôn ta.”
“Đây cũng sẽ là nụ hôn đầu tiên của ta”
“…?”
Mặc dù Rose cảm thấy như có rào cản do chàng mất đi ý thức vì cơn sốt cao, nàng vẫn quyết định vượt qua nó.
Rose từ từ rụt đầu lại gần để thu hẹp khoảng cách giữa họ. Không lâu trước khi đôi môi của họ chạm nhau… nhưng…
“… Ta không biết hôn, ta chưa từng làm việc này bao giờ.”
Trước đây, nàng chưa từng kết giao bởi vì nàng luôn phải học tập và vì sự bảo bọc quá mức của Adrian.
Rose không hề biết cách hôn.
‘Chàng sẽ hôn ta thế nào? Ta có nên làm như trong tiểu thuyết mà ta đã từng đọc không?’
Rose lúng túng không biết phải làm gì trong khi bàn tay to lớn của Llewellyn nhẹ nhàng ôm lấy lưng nàng. Môi nàng mở ra một cách tự nhiên, cảm giác như có gì đó ẩm ướt. Llewellyn nâng cằm Rose và kéo xuống nhẹ nhàng.
Một hơi thở nóng hổi tràn vào qua từng nhịp thở, và theo phản xạ, Rose cứng người lại.
Vì quá căng thẳng, chàng nhẹ nhàng luồn tay xuống lưng Rose. Tay nàng đặt lên vai chàng, Rose bất giác run lên khi nàng cảm thấy tim mình đập loạn xạ.
Mọi dây thần kinh trong nàng đều bị kích động bởi một cảm giác lạ. Môi chàng mịn màng và mềm mại như đang khám phá trong miệng nàng khi cơ thể nàng nóng ran lên. Cơ thể Rose không ngừng uyển chuyển như một con thỏ nhỏ bé bị mắc kẹt trong vòng tay rắn chắc của chàng, Llewellyn, với nụ cười rạng rỡ, từ từ đặt nàng xuống giường.
Nằm dưới chàng, Rose mở to mắt nhìn Llewellyn. Chàng đang cười rạng rỡ đến mức nàng tự hỏi liệu chàng có thực sự bị bệnh hay không.
Trong nhịp thở hổn hển, Rose hỏi chàng:
“Chàng có thực sự phải làm như thế này không…?”
“Đúng vậy, ta cần nàng bây giờ.”
Với nụ cười trên môi, Llewellyn vòng tay qua người nàng và đặt lên môi nàng một nụ hôn thắm thiết.
Mọi chuyện đã xảy ra trước khi Rose kịp hỏi chàng ‘có’ ngụ ý gì. Llewellyn không ngừng khám phá trong miệng nàng, chàng như một con thú thèm thuồng, thỉnh thoảng lại liếm đôi môi mỏng manh của nàng và cắn nhẹ nó như thể anh đang thưởng thức một miếng viên kẹo ngọt.
Rose rùng mình mỗi khi Llewellyn cắn môi. Nàng có cảm giác kỳ lạ khi chàng nhìn thẳng vào gương mặt đầy tận hưởng của nàng ngay lúc này…
‘Chàng, chàng có chắc mình đang bị ngộ độc năng lượng không? Nếu có sao chàng khoẻ như vậy chứ?’
‘Không bao giờ. Công tước Llewellyn trung thực và ngay thẳng sẽ không đời nào làm như vậy, phải không…?’
Hơn nữa, khi Rose nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của Llewellyn, nó không giống khuôn mặt của một kẻ lừa đảo. Vì vậy nàng chắc chắn sự nghi ngờ của mình là vô căn cứ.
Nụ hôn kéo dài một lúc, và Rose cảm thấy ma lực của chàng đang chảy vào trong nàng.
Ngay từ đầu, nụ hôn không phải xuất phát từ tình yêu mà là để xoa dịu sức lực, vì vậy Rose nghĩ Llewellyn sẽ dừng lại khi năng lượng giảm dần bình tĩnh trở lại.
‘… Nhưng tại sao ta không thấy dấu hiệu chàng dừng lại?’
Đôi môi sưng tấy của nàng trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết và nàng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Llewellyn hôn nàng rất điên cuồng khiến nàng hoàn toàn không thể rời xa anh.
Rose không biết chàng định hôn mình bao lâu nữa. Nhưng nàng nghĩ rằng năng lượng của chàng đã ổn định lại từ lâu rồi.
Dù sao thì năng lượng của chàng cũng đã ổn định lại từ lâu rồi, nên không cần phải làm điều này nữa.
“Xin lỗi, Công tước. Thế là đủ rồi…”
“Xin nàng hãy tiếp tục, xin nàng đấy.”
Llewellyn nhìn chằm chằm vào mắt nàng với đôi mắt van xin, khoảng cách gần đến nổi có thể nghe thấy hơi thở của gấp gáp của nhau.
Đôi mắt đỏ bừng và đôi môi đỏ mọng đến chết người, khiến tim nàng như ngừng đập.
Quả thực… người đàn ông này khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng trở nên phát điên vì chàng.
‘Ta không thể chạm vào người đàn ông này được.’
Rose dứt khoát đẩy chàng ra.
‘Có lẽ vì ngộ độc năng lượng mà chàng đã mất đi lý trí rồi.’
‘Cả hai chúng ta sẽ hối hận nếu chàng gặp được nữ chính, người mà chàng thực sự phải yêu.’
Thật tội cho chàng nếu bị ta từ chối, nhưng Rose vẫn nói với giọng lạnh lùng đầy kiên quyết.
‘Nhưng mối quan hệ này là không thể.’
‘Điều đó…’
Rose vắt óc tìm kiếm một câu trả lời thích hợp nhưng trong khi miệng nàng thì hậm hực. Llewellyn đang nhìn xuống nàng với đôi mắt tỉnh táo lạ thường.
‘… Mối quan hệ kiểu này, thật không thể tưởng tượng nổi.’
Llewellyn nắm lấy một lọn tóc hồng của nàng trong tay chàng và nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Hành động, nét mặt, giọng của chàng đều có nhiệt độ ấm ấp một cách kỳ lạ, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy khó chịu.
‘… Chàng, chàng thực sự mất trí rồi sao?’
“Có phải ta đã kích thích sự thôi thúc trong nàng không? Rose?”
“…?”
Rose ngây người trước câu hỏi đột ngột đó của chàng.
Nàng nhăn mặt, rồi cau mày trả lời:
“Kích thích… đúng…”
Khi nghe câu trả lời của nàng, chàng nở nụ cười tươi. Lại là khuôn mặt đó, một khuôn mặt trông vô cùng hạnh phúc.
Rose vô cùng bối rối vì nàng không thể hiểu tại sao người đàn ông này lại hạnh phúc như vậy.
“Được rồi, ta chỉ đùa thôi.”
Chàng lùi lại, buông tay khỏi vòng eo đang ôm lấy Rose
Rose định đứng dậy với tâm trạng không mấy thoải mái, nhưng Llewellyn đã nắm lấy vai nàng và đỡ dậy.
“À, cảm ơn… ”
Theo phản xạ bày tỏ lòng biết ơn của mình, Rose ngước lên nhìn chàng và thấy chàng đang mỉm cười với nàng. Đó là một nụ cười quyến rũ.
‘Điên…’
Rose ấn mạnh vào ngực để xoa dịu trái tim đang xao xuyến.
‘Llewellyn Rasiane, không được.’
‘Chắc hẳn phải có hàng nghìn những quý bà quý tộc ngoài kia đã bị vị Công tước này mê hoặc. Những con người thật đáng thương…!’
‘Ta sẽ bị mê hoặc với sắc đẹp này mất. Phải nhanh chóng trốn thoát thôi!’
“Ch-chà, chàng phải đi ngủ ngay bây giờ! Ta phải đi đây!”
Rose nói xong rồi vội vàng rời khỏi giường. Llewellyn bất lực bỏ tay xuống khi nhìn chằm chằm vào nàng. Không hiểu sao cảnh tượng trông chàng thật đáng thương.
“Chàng đã dầm mưa khá lâu rồi, vì vậy chàng nên nghỉ ngơi một chút đi nhé.”
Vì sợ chạm vào chàng một lần nữa, Rose đã sử dụng phép thuật để buộc chàng nằm xuống. Nó khá thô lỗ, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác. Llewellyn tròn xoe mắt nhìn nàng, vị Công tước có một khuôn mặt ngây ngô như của một đứa trẻ.
‘Sao mặt người này có thể ngây thơ dù mới hôn ta xong như vậy?’
Rose cảm thấy hơi bất an, nhưng với vẻ mặt đó của chàng, nàng nghĩ chàng trông vô hại lúc này.
‘Chắc ta phát điên mất.’
“Buổi tối thật tốt lành nhé!”
Sợ trái tim đang bóp nghẹt của mình bị phát hiện, nàng quay lại và hét lên và chạy ra khỏi phòng ngủ như thể trốn thoát.
Thình thịch, Rose đóng cửa phòng ngủ, sau đó dựa vào cửa và thở gấp.
Trái tim đang vỗ về của Rose đã đập rõ ràng hơn nhiều so với trước đây. Mạch của nàng rõ ràng đến mức nàng có thể cảm thấy nó chạy dọc gáy.
‘Thật là điên rồ …’
Rose không thể tin được rằng mình đã hôn Llewellyn!
Không chỉ vậy, đó còn là nụ hôn đầu tiên của Rose. Cuộc sống quá khứ và hiện tại, nụ hôn đầu tiên của Rose!
‘Vậy là nụ hôn đầu tiên của ta thành ra thế này… Llewellyn đúng là một kẻ độc ác.’
‘Nhưng chỉ nên dừng lại ở nụ hôn này… chúng ta đừng làm điều gì hơn nữa. Tuy nhiên, giờ ta phải hãy chăm sóc chàng thật tốt và sau đó đưa chàng trở về.’
‘Ta chắc chắn Adrian sẽ phát điên nếu hắn ta phát hiện ra…’
Rose nhanh chóng đi đến phòng khách và tìm thấy chú chó thân thuộc. Nó đang nằm bên đống lửa với cái bụng hếch lên. Đến gần nó, Rose làm một quả cầu và đưa cho nó một yêu cầu.
“Ngươi không nói với Adrian bất cứ điều gì, phải không?”
“Gâu!”
Chú chó sủa với vẻ chấp thuận và gặm lấy quả cầu. Rose thở phào nhẹ nhõm, nàng ngồi trên chiếc ghế bành và thư giãn.
‘Khi trời tạnh mưa, ta sẽ đi mua quần áo cho Llewellyn.’
Rose không thể để chàng mặc đi mặc lại cùng một chiếc áo dài…
‘Ta ước gì có một người hầu phục vụ ta những lúc như thế này… À, không, ta rất vui vì không còn người hầu nào ở biệt thự.’
Rose đã hối lộ chú chó này, nhưng sẽ rất khó để hối lộ một người hầu.
Nếu bây giờ những người hầu vẫn ở trong biệt thự, những gì đã xảy ra với Llewellyn sẽ đến tai Adrian và cha nàng!
‘Ta không thể bị bắt được.’
Những lời từ trong giấc mơ của nàng vang vọng: “Trong trường hợp một tai nạn, 10 năm bị giam cầm.”
‘Dành 10 năm trong Tháp Pháp sư! Thật kinh khủng!’
‘Ta phải giấu Llewellyn và đưa chàng quay về nhà!’
Không ngờ, mọi chuyện rắc rối này lại xảy ra vì nàng đã gặp vị Công tước này. Rose như chết lặng.
‘Tại sao chàng lại nằm trong khu vườn của biệt thự của ta? Điều đó là không thể xảy ra cho dù ta có nghĩ về nó như thế nào đi chăng nữa.’
Rose muốn hỏi Llewellyn khi chàng tỉnh dậy và tỉnh táo trở lại. Nàng nghĩ có lẽ điều gì đó đã xảy ra.
Với một tiếng thở dài, Rose bất giác nghịch đôi môi mình. Sau đó, nàng dừng lại khi cảm thấy hơi nóng lan tỏa trên đầu ngón tay.
Có thể là do môi nàng đã trải qua điều đó nên nó sưng và nóng hơn bất cứ nơi nào khác.
Rose liên tục nhớ lại sự việc. Cảm giác khi họ hôn nhau…
- Home
- Nỗi Ám Ảnh Vô Hại Bởi Sự Quyến Rũ Của Chàng
- Chapter 6 - "Rose đã biết trước điều đó."