Nỗi Ám Ảnh Vô Hại Bởi Sự Quyến Rũ Của Chàng - Chapter 7
‘… Cứ thế này mãi, ta sẽ yêu chàng mất thì sao?’
Thành thật mà nói, Rosenia không tự tin rằng nàng sẽ không yêu người đàn ông này.
Vì sự quyến rũ của Llewellyn Rasiane đã khiến nàng quên đi thực tại.
Khi nhớ lại cảnh hôn Llewellyn, Rose nghĩ cứ như lúc ấy nàng thực sự đã mất trí vậy.
‘Đó chỉ là một nụ hôn.’
Rose gục đầu xuống rồi thở dài. Trái tim bất an của nàng đập rộn ràng.
Lúc trời tạnh mưa thì trời bên ngoài đã tối, nhưng Rose là một nữ phù thủy mạnh mẽ nên đường phố về đêm không khiến nàng cảm thấy lo lắng gì.
Rose ghé vào một cửa hàng quần áo để mua một số quần áo cho Llewellyn và một số đồ ăn nhẹ tại một quầy hàng trên phố.
Đi bộ thong thả, nhấm nháp chiếc bánh quế đầy kem đánh bông, vào lúc Rose đến biệt thự, khu vực xung quanh đã hoàn toàn trở nên tối tăm, không một bóng người qua lại.
‘Ta nóng lòng muốn đi tắm và ngủ lắm rồi.’
Hôm nay thực sự là một ngày rất căng thẳng đối với Rose…
‘Llewellyn vào lúc này… chàng chắc đang ngủ say rồi?’
Trong một khoảnh khắc, Rose vô tình tò mò về khuôn mặt đang ngủ của vị Công tước, nhưng nhanh chóng gạt đi.
‘Tốt hơn hết mình không nên tò mò như vậy.’
‘Ta tình cờ hôn chàng lần này, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau.’
‘Thật vậy, ta phải kiềm chế không chạm vào chàng từ bây giờ. Cứ thế này, chuyện gì sẽ xảy ra nữa nếu như ta thích chàng đây.’
Tự nhủ với bản thân rằng tình cảm của nàng dành cho vị Công tước chỉ là qua cuốn tiểu thuyết, còn hiện tại thì hoàn toàn không thể. Nàng không muốn trở nên say đắm vì cảm xúc kéo dài của mình…
‘Nhanh chóng đi tắm thôi, tắm sẽ giúp ta bình tĩnh lại.’
Rose cởi hết quần áo lót, mặc áo choàng tắm rồi đi vào bếp làm một ly sữa nóng. Sau đó nàng quay lahi phòng tắm thì đột nhiên …
“…?!”
“Ah…”
Rose tình cờ gặp Llewellyn ngay khi nàng bước vào phòng tắm.
Không hiểu sao trong phòng tắm lại có cảm giác ớn lạnh khi chàng đứng trần truồng, nước vẫn chảy trên cơ thể.
Nàng đứng cứng đờ, miệng há to.
‘Cái cái gì thế này, tại sao chàng lại ở đây?’
‘Tại sao chàng lại ở trong phòng tắm? Ta cứ tưởng chàng đang ngủ’
Với một nụ cười ngượng ngùng, Llewellyn tiến lại gần Rose với bộ dạng không mảnh vải che thân.
‘Điên thật rồi!’
Rose sợ hãi nhảy dựng lên khiến nàng trượt chân và suýt ngã. Sau đó, Llewellyn tiến đến gần nàng, nhanh chóng đến và bắt kịp lấy nàng. Rose cảm nhận rõ bàn tay to lớn của chàng đang lướt qua vai nàng.
‘… Đừng nói với ta là chàng đã tắm nước lạnh nhé…?’
‘Không được, Llewellyn đang bị sốt cao, con người này mất trí à?’
Ngạc nhiên, Llewellyn nói với một nụ cười nhẹ nhàng:
“Ta đã thức dậy và tắm rửa vì ta không thể ngủ được nữa. Ta xin lỗi vì ta đã sử dụng phòng tắm mà không hỏi trước.”
Mùi xà phòng thơm toả ra từ Llewellyn. Nhìn bộ dáng mê hồn của chàng, mùi thơm khiến nàng choáng ngợp. Rose nhanh chóng hất tay Llewellyn ra và lùi lại. Mặt nàng đỏ bừng khiến nàng muốn phát điên lúc này.
“Chàng cứ dùng phòng tắm này. Mà này, chàng đã tắm nước lạnh chưa?”
“À… Ta cần bình tĩnh một chút.”
“…”
Sắc thái của một câu trả lời như vậy thật kỳ lạ. Chàng nói lắp, Rose quyết định thay đổi chủ đề để tránh suy nghĩ chuyện không đâu.
“Này, chàng mặc quần áo vào đi. Ta cần đi tắm ngay bây giờ ..”
“Ồ, thì ra vậy. Được rồi.”
Llewellyn gật đầu một cách rất lịch sự, sau đó đi qua bên cạnh Rose và tiến đến cửa phòng tắm để nhường lại cho nàng.
Rosenia bối rối đến mức đứng đơ ra.
Đột nhiên, Llewellyn dừng lại, hỏi nàng từ phía sau:
“Nếu nàng cần bất kì sự giúp đỡ nào…”
“… Có… à…. không!!” – Giật mình, Rose lớn giọng đáp lại, giọng Rose vang lên trong phòng tắm.
‘… Đừng nói với ta là chàng đã tắm nước lạnh nhé…?’
‘Không được, Llewellyn đang bị sốt cao, con người này mất trí à?’
Ngạc nhiên, Llewellyn nói với một nụ cười nhẹ nhàng:
“Ta đã thức dậy và tắm rửa vì ta không thể ngủ được nữa. Ta xin lỗi vì ta đã sử dụng phòng tắm mà không hỏi trước.”
Mùi xà phòng thơm toả ra từ Llewellyn. Nhìn bộ dáng mê hồn của chàng, mùi thơm khiến nàng choáng ngợp. Rose nhanh chóng hất tay Llewellyn ra và lùi lại. Mặt nàng đỏ bừng khiến nàng muốn phát điên lúc này.
“Dùng phòng tắm cũng được. Mà này, chàng đã tắm nước lạnh chưa?”
“À… Ta cần bình tĩnh một chút.”
“…”
Sắc thái của một câu trả lời như vậy thật kỳ lạ. Chàng nói lắp, Rose quyết định thay đổi chủ đề để tránh suy nghĩ chuyện không đâu.
“Này, chàng mặc quần áo vào đi. Ta cần đi tắm ngay bây giờ ..”
“Ồ, thì ra vậy. Được rồi.”
Llewellyn gật đầu một cách rất lịch sự, sau đó đi qua bên cạnh Rose và tiến đến cửa phòng tắm để nhường lại cho nàng.
Rosenia bối rối đến mức đứng đơ ra.
Đột nhiên, Llewellyn dừng lại, hỏi nàng từ phía sau:
“Nếu nàng cần bất kì sự giúp đỡ nào…”
“… Có… à…. không!!” – Giật mình, Rose lớn giọng đáp lại, giọng Rose vang lên trong phòng tắm.
Llewellyn mỉm cười khi chàng quay lại.
Thình thịch, cánh cửa phòng tắm đóng lại sau lưng nàng.
“…”
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, Rose như muốn gục xuống tại chỗ.
‘Có cần ta giúp đỡ không? Llewellyn đang nói cái quái gì vậy? Đừng nói với ta rằng chàng muốn tắm với ta nhé?’
‘Đây thực sự là nam chính sao? Không phải là một con quái thú đeo mặt nạ của nam chính sao?’
Rosenia đã mất phương hướng đến nỗi nàng không thể đứng vững. Nhưng Llewellyn chỉ mở cửa bước ra ngoài mà thôi.
Rose thẫn thờ bước ra khỏi bồn tắm, nàng thậm chí không thể nhớ mình đã tắm hay chưa.
Dùng khăn lau khô mái tóc ướt, nàng bước ra khỏi phòng tắm và điều chờ đợi nàng là một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Tất nhiên, người đàn ông đó không ai khác đó là Llewellyn Rasiane. Rosenia và chàng là hai người duy nhất ở trong biệt thự lúc này.
Chỉ có hai người họ…
Sự căng thẳng như bóp nghẹt trái tim nàng.
Rose đi ngang qua, giả vờ như không nhìn thấy chàng, tay Rose nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của mình. Nàng nghĩ mình nên vào bếp và uống một cốc nước lạnh. sẽ thoải mái hơn.
Tại sao bụng Rose cứ nóng lên mỗi khi nhìn thấy chàng, nàng không biết tại sao lại như vậy. Thậm chí nàng cũng không muốn biết.
Vì vậy, Rose đi vào bếp như thể đang chạy trốn, nhưng nàng nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Nghe như bước đi giống như một kẻ săn mồi đang từ từ dồn con mồi mà nó đã để mắt tới.
‘Gì! Tại sao Llewellyn lại theo dõi ta?’
Bây giờ Rose cảm thấy như muốn khóc, ở gần nhau như thế này là quá nhiều, và chỉ cần sự hiện diện của chàng thôi đã khiến trái tim nàng đập thình thịch như nghẹt thở.
‘Liệu Llewellyn có muốn nhấn chìm ta bằng vẻ đẹp tuyệt trần của chàng không? Tại sao ta lại phải đón một người đàn ông nguy hiểm, để rồi khổ sở thế này?’
Với đôi tay run rẩy, Rose đang rót ấm đun nước thì tay cầm bị trượt.
Chiếc ấm trượt khỏi tay nàng và rơi mạnh xuống sàn, nhưng rồi bất ngờ có bàn tay to của ai đó nhanh chóng bắt ấm.
Tốc độ thật không thể tin được.
Rosenia mở to mắt và nhìn vào bàn tay, rồi nhìn lên và thấy chủ nhân của bàn tay này là… Llewellyn Rasiane đang cười rạng rỡ như mặt trời.
Chỉ với nụ cười này thôi đã khiến nàng như muốn ngất đi.
‘Tại sao nữ chính không qua đêm đầu tiên với một người đàn ông như vậy?’
Nữ chính thậm chí còn không yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy Llewellyn. Tuy nhiên, Rose lại cảm thấy như nàng đang yêu chàng lúc này. Chàng đã khiến nàng phát điên!
‘Nữ chính thật đáng kinh ngạc hơn ta tưởng…’ – Rosenia đã thực sự ngưỡng mộ mới dành cho nữ chính phi thường.
Đặt ấm nước xuống, Llewellyn nói:
“Nàng có khát nước?”
“Vâng? A, vâng…”
“Cảm ơn chàng…”
Không biết Rose đang nghĩ gì, Llewellyn cười và nói.
“Nàng có thể cho ta uống một ly được không?”
“Uhm, tất nhiên rồi. Chờ chút, ta sẽ lấy một cốc khác.”
“Không.”
“…?”
Khi Rose tranh giành lấy một cốc khác, Llewellyn vội vàng nắm lấy cổ tay nàng.
“Nàng uống trước đi, ta sẽ uống sau.”
“…Xin lỗi?”
“Nhưng cốc này.”
Llewellyn chỉ vào cốc mà nàng đã đổ nước vào. Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc cốc, rồi nhìn chàng tự hỏi liệu chàng có mất trí hay không.
‘…Chàng nghiêm túc chứ?’
‘Cơn sốt của Llewellyn đã giảm và chàng đã bình phục trở lại…’
Rose liếc nhìn chàng với nhiều cảm xúc lẫn lộn khi nàng nâng cốc. Nàng chỉ cần uống nó một cách nhanh chóng và
rửa sạch lại là được.
‘Ta sợ chàng đã mất lý trí. Chàng hẳn đã phát điên vì hậu quả của việc đầu độc năng lượng.’
Rose không ngờ mình lại trở nên điên loạn và vô cùng lo lắng không biết phải làm gì trong tình huống này.
Hai gia đình Hill và Rasiane không có mối quan hệ tốt với nhau, Điều đó đã xảy ra từ thời cổ đại. Nhưng Rosenia, con gái của gia đình Hill, đã tình cờ nhặt được Công tước Rasiane và trấn áp việc đầu độc năng lượng của chàng.
‘Mặc dù ta không biết gia đình mình có thể nghĩ gì, nhưng về phía Rasiane thì sao?’
‘Đây là một vấn đề… Dù sao, ta nên tiếp tục giấu chàng đi.’
Rose đã nghĩ rằng nàng sẽ liên lạc với gia đình của Llewellyn vào lúc bình minh, nhưng nàng nghĩ rằng nàng sẽ đợi và xem thêm tình trạng của chàng như thế nào. Nàng nuốt một ngụm nước trong cốc, dự đổ đi phần nước còn lại và đem rửa.
Khi Rose đến gần bồn rửa để rửa cốc, một bàn tay to lớn lọt vào tầm mắt nàng bất ngờ giật lấy chiếc cốc. Nàng mở to mắt và dừng lại.
Ngơ ngác nhìn chủ nhân của bàn tay đã cướp đi chiếc cốc, Llewellyn nói:
“Cảm ơn nàng.”
“…?”
Trong một khoảnh khắc, Rose không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nàng đứng đơ ra, nhìn ngạc Llewellyn đầy ngạc nhiên khi chàng cầm cốc nước còn lại đưa lên miệng uống.
‘Không, tại sao chàng lại sử dụng lại chiếc cốc mà ta đã dùng?!’
Ngập ngừng đặt miệng lên chiếc cốc, chàng xoay chiếc cốc để xác nhận điều gì đó. Sau đó, chàng mỉm cười
mãn nguyện, cuối cùng đặt môi lên cốc và uống thật chậm.
Rose nhìn chằm chằm vào yết hầu đang chuyển động của chàng với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Cổ của anh trông cực kỳ nam tính nhưng lịch lãm và đẹp mắt, yết hầu của chàng nhô ra như hạt đào.
Những giọt nước nhỏ xuống cằm và chảy xuống cổ, rồi xuống ngực và bên trong áo.
Rosenia kinh ngạc nhìn hình dáng quyến rũ của Llewellyn.
‘Hãy nghĩ về nó, chiếc áo đó.’
Đó là của Adrian…
“…”
‘Adrian, em xin lỗi …’
Nó hơi ngắn đối với Llewellyn. Rosenia đoán rằng chàng cao hơn anh trai nàng.
‘Ta nghĩ chàng cao khoảng 185cm, nhưng liệu chàng có cao hơn thế không?’
‘… Dù sao đi nữa, đó không phải là vấn đề ở đây.’
Vấn đề là chỗ Llewellyn uống dường như lại là nơi môi cô ấy chạm vào.
Dù Rosenia có suy nghĩ kỹ đến đâu, nàng cũng đoán rằng chàng đã tìm thấy vị trí nàng uống mà chọn.
‘Chàng điên à?’
Điều tồi tệ hơn là điều đó, chàng cố tình làm điều đó trước mặt nàng. Chàng không có ý định che giấu nó.
‘Lý do chàng làm điều này là gì?’
“Xong rồi.” – Uống xong Llewellyn liền nói.
“… À, vâng.”
“Để ta rửa cốc giúp chàng.”
Rose ngơ ngác nhìn Llewellyn đi qua. Chàng đến gần bồn rửa mặt với vẻ hài lòng, rửa sạch chiếc cốc rồi đặt lên giá phơi. Sau đó, chàng nhìn lại nàng với một khuôn mặt ngây thơ, mỉm cười và nói:
“Cảm ơn Rose, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy à, thật khiến ta nhẹ nhõm.”
“Uhm, cảm ơn nàng.”
Rose rón rén lùi lại để tránh Llewellyn khi chàng cố tình thu hẹp khoảng cách. Nàng không biết tại sao mình lại cố gắng chạy trốn.
‘Không, tại sao người đàn ông này tiếp tục đến ngay từ đầu! Chúng ta không thể cách nhau quá hai bước sao? Tại sao chàng làm điều này với ta?’
“Aaa…!”
Sau một lúc lùi về phía sau, bàn chân của Rose bị trẹo và cuối cùng nàng ngã về phía sau.
‘Chết thật, ta biết điều này cuối cùng sẽ xảy ra.’
Rose cố nghĩ cách giải quyết lúc này thì có một bàn tay nhẹ nhàng quấn quanh vai và eo nàng.
Rose từ từ mở mắt. Và rồi, ánh mắt họ chạm nhau khi nàng nhìn thấy đôi mắt màu lục bảo bí ẩn của chàng. Một lần nữa, Rose lại phải đối mặt với tình huống tương tự. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở của chính mình.
“…”
“Bạn có ổn không?”
“Tôi có sao không …?”
Đối mặt với Llewellyn, Rose không thể rời mắt khỏi đôi mắt trong veo như lá mùa hạ và đôi môi mềm mại của chàng.
Rose không ổn chút nào.
‘Ta không ổn chút nào vì chàng đấy.’
Tim Rose đập loạn xạ.
‘Llewellyn Rasiane…Ta không biết chàng làm vậy có cố ý hay không, nhưng… chàng có thấy mối quan hệ của chúng ta khó xử và bất tiện như thế nào vì gia đình của chúng ta không?’
‘Hơn nữa, chàng sẽ là người yêu của cô gái khác khác, vậy tôi sẽ làm gì nếu anh tiếp tục lay chuyển tôi ?!’
“…!”
Rose bất giác nắm lấy cổ áo Llewellyn, chàng mở to mắt và nao núng. Một cảm giác thật khó tả, như có gì đó thôi thúc Rose làm điều này.
Cơ sở lý luận của Rose đã hoàn toàn biến mất.
Môi họ chỉ chạm nhẹ vào nhau, nhưng hơi thở nóng hổi của Llewellyn trong miệng nàng như thể chàng đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi.
Rose hoảng sợ ngay lúc đó, nhưng tất cả diễn ra quá đột ngột nên không có thời gian để phản ứng lại. Một cảm giác chóng mặt lướt qua nàng không thể so sánh với nụ hôn đầu tiên của họ.
Llewellyn thô bạo, cuốn hút hơn như thể có điều gì đó đã kích thích chàng rất nhiều.