Nữ Phản Diện Phát Cuồng Vì Anh Trai - Chapter 0
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu vậy?
Bạn có thể cho rằng đây chỉ là một trò đùa quái ác nào đó nhưng ngay lúc này, mọi chuyện thực sự đang xảy ra. Tôi đang vô cùng nghiêm túc luôn đấy.
Nhưng tôi thật ra là ai ư?
Bởi vì bên trong tôi lúc này, có tận hai con người khác nhau cùng tồn tại.
Tên tôi là Yukimura Rina, một nhân viên quèn bị công ty bóc lột sức lao động.
Tiêu chuẩn Luật Lao Động là cái quái gì cơ? Nơi tôi làm việc thật xảo trá khi cứ liên tục đưa ra mấy tiêu chuẩn phi thực tế hết ngày này qua tháng nọ. Mỗi ngày của tôi đều mệt mỏi và bận rộn đến mức còn chẳng kịp thở. Tôi thường chỉ ngủ có 3 tiếng mỗi ngày. Việc ở lại công ty tăng ca thâu đêm được coi là chuyện vô cùng bình thường và nếu lỡ có hôm nào được họ thả về thì quả là may mắn. Chỉ có những ngày đó tôi mới được hít thở không khí trong lành.
Dù cho công việc này có là phước lành hay bất hạnh thì ít ra nó cũng đem lại cho tôi nhiều điều bổ ích. Nhất là cảm giác sảng khoái khi mình có thể hoàn thành những deadline khó nhằn vốn dĩ không ai làm được. Và dù chẳng được ai khen ngợi, tôi vẫn muốn tin rằng công việc của mình đã được họ đánh giá cao.
Ừ, bạn cũng thấy rồi đó. Tôi bị lợi dụng và bòn rút sức lực, trở thành một nô lệ vừa ngu ngốc vừa cả tin.
Tôi đã từng nghĩ đến chuyện thử thay đổi công việc, nhưng lúc đó bản thân đã quá quen với cảnh bị bòn rút sức lao động. Khi tôi cuối cùng cũng le lói suy nghĩ muốn thay đổi thì chính tôi nhận ra mình đã lún quá sâu trong guồng xoay công việc đến nỗi chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy mình thật khờ dại.
“Hãy chơi một trò otome nào đó để giải tỏa đầu óc!”
Không đời nào. Tôi thà đi ngủ còn hơn. Nếu chơi, tôi sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi nữa.
Nhưng rồi lại một lần nữa, tôi làm việc quần quật đến nỗi không còn hơi sức đâu để nghĩ thông suốt. Cho nên tôi đã chọn đại một trò otome rồi tải về máy. Trên chuyến tàu về nhà, tôi bắt đầu chơi và bị cuốn vào đó.
Ý tưởng về một thế giới ma thuật giả tưởng, nơi mà tôi được tham gia vào một học viện để công lược Hoàng tử thật thú vị. Nhưng với tôi, việc chơi đến đoạn kết để nhận được lời cầu hôn ngọt ngào lại gần như là một cực hình. Với lại, người vẫn luôn yêu thích thể loại hành động đánh đấm hơn mấy trò tình cảm sướt mướt như tôi tự hỏi vì sao bản thân lại đột nhiên quyết định dấn thân vào đây?
Nhưng dần dà tôi ngày càng mê mẩn trò chơi này.
Nó không khác gì những trò chơi khác khi cũng tuân thủ quy tắc cơ bản – sở hữu một nữ phản diện ác độc, người cùng được đưa đến học viện ma thuật cùng với đối tượng Hoàng tử. Không chỉ vậy. Thật ra bối cảnh chính đều quay quanh vị Hoàng tử của Đế quốc. Nhưng có một điều hơi khác, đó chính là người anh của nữ phản diện lại có một tình cảm vô cùng thân thiết với cô nàng.
Nhân vật anh trai sở hữu một vẻ ngoài thật hoàn hảo. Nếu đem ra so với Hoàng tử và các đối tượng công lược khác thì thậm chí còn xuất sắc hơn.
Anh sở hữu mái tóc và đôi mắt màu xanh da trời cùng ma thuật hệ băng và một gương mặt xinh đẹp không góc chết lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng không cảm xúc. Anh luôn đeo chiếc kính một tròng đặc trưng và đồng thời cũng là nhân vật thông minh nhất học viện. Tất cả tạo nên một nhân vật với thiết lập siêu ngầu.
Thiết lập của anh dù không phải là đứa con hợp pháp nhưng vẫn được trao quyền kế thừa tước vị Công tước sau khi cha qua đời. Năm nay anh chỉ mới 17 tuổi và vẫn còn đang theo học tại học viện. Thế nhưng trông anh không khác gì một thanh niên 20 tuổi vì vẻ ngoài chín chắn.
Nhưng anh chàng này lại chỉ cưng chiều mỗi cô em gái phản diện của mình và dành những lời tán dương cho cô ấy.
“Em đẹp hơn bất kỳ ai trên đời, em gái yêu của anh. Chỉ có em mới xứng với vị trí Hoàng hậu.”
“Anh sẽ đánh cược tất thảy. Ngay cả gia tộc Công tước mà anh nắm giữ cũng sẽ đáp ứng mọi mong ước và yêu cầu của em, viên ngọc quý của anh.”
“Anh còn không cho phép ông trời làm em buồn, nói gì là tên Hoàng tử kia!”
Nhân vật của anh ấy không được xuất hiện nhiều nên diễn viên lồng tiếng cho anh cũng chẳng nổi tiếng mấy, nhưng giọng nói được lồng nghe rất trầm và hay.
Anh là một tên suốt ngày chỉ nghĩ đến việc cưng chiều em gái. Thế còn thiết lập siêu ngầu cùng vẻ ngoài lạnh lùng ban đầu biến đâu mất rồi? Tình tiết quay xe này khiến tôi cười lăn cười bò.
Thế nhưng em gái anh ấy lại là một đứa trẻ ngốc nghếch. Sao cô ấy lại nghĩ rằng chỉ cần bản thân vô lý quấy rối nữ chính thì sẽ giành được trái tim của Hoàng tử? Cô ấy suốt ngày tiêu xài hoang phí vào những bộ váy xa hoa khiến tôi chẳng thể thấy được vẻ đẹp chân chính của cô nữa.
Vậy mà anh tra vẫn bất chấp chu cấp mọi yêu cầu của cô. Ngay cả lúc kế hoạch quấy rối nữ chính của nữ phản diện thất bại, anh còn quay qua nói.
“Anh xin lỗi, đều là lỗi của anh.”
Rồi ôm hết trách nhiệm về mình.
Không. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh đâu có lỗi gì. Đấy là lỗi của em gái anh mà.
Và cứ thế, tôi vừa chơi vừa cười trừ trước sự kết hợp bi hài của tổ hợp anh em nhà này. Đúng thế, thời gian dần trôi, tôi thậm chí còn chẳng quan tâm đến đối tượng công lược – Hoàng tử. Cho đến sự kiện cuối cùng, cô em gái phát điên cố gắng giết nữ chính khiến cho gia tộc bị tước bỏ tước hiệu và tịch thu tài sản. Tôi đã bị sốc trước khung cảnh người anh ôm chầm lấy cô em đang khóc nức nở mà an ủi vỗ về trong khi vốn dĩ mọi chuyện đều do cô ta gây nên.
Thay vì nên vui mừng vì cuối cùng cũng đã tiêu diệt được những nhân vật phản diện, tôi lại chỉ cảm thấy buồn man mác. Người anh trai ấy đã cố hết sức để đưa em gái lên vị trí Hoàng hậu. Một thiếu niên mới chỉ 17 tuổi đã phải gánh chịu mọi hậu quả chỉ vì quá yêu thương đứa em gái ngốc nghếch.
Mặc dù sau đó bản thân tôi đã gắng gượng chơi đến cùng nhưng phần còn lại cũng chỉ khiến tôi thêm đau đớn.
Có lẽ do công việc lương thấp vẫn luôn bóc lột tôi cho đến cuộc sống tẻ nhạt không mấy được trân trọng mà mỗi khi nhìn thấy hình ảnh người anh trai yêu thương em gái một cách vô điều kiện, tôi lại thấy như trái tim mình được chữa lành.
Sẽ thật tuyệt nếu nhân vật anh trai cũng là đối tượng công lược. Nhưng sau một vòng tìm kiếm trên mạng thì có vẻ ngay cả trong cốt truyện ẩn, anh trai vẫn không phải là đối tượng công lược. Do đó sau khi công lược thành công đối tượng chủ tuyến, tôi vẫn tiếp tục chơi lại cốt truyện cũ, xem lại những khung cảnh chỉ có anh trai và em gái với nhau.
“Nhắc lại một lần nữa, mình cần phải đi ngủ.”
Nhưng tôi nhận ra là mình không tài nào ngủ được. Có lẽ là do những căng thẳng hoặc phiền muộn được hình thành từ lối sống mà tôi chỉ muốn trốn chạy. Trốn đi đâu cũng được.
Tôi ngả lưng xuống giường, cầm lấy điện thoại vẫn mở trò chơi mà ngất đi lúc nào chẳng hay.
Chắc là giờ này tôi đã chết rồi nhỉ?
“Mình đúng là một con ngốc mà…”