Nữ Phản Diện Phát Cuồng Vì Anh Trai - Chapter 1
Cùng với cảm giác như cả thế giới đang vỡ vụn, tôi giật mình mở mắt ra. Chào đón tôi là thứ ánh sáng vô cùng chói mắt.
Ơ? Đây là đâu? Là thiên đường sao? Không thể nào, bức vẽ trên ga trải giường trông giống như tác phẩm của một nghệ nhân đến từ thời Phục Hưng làm ra vậy.
Mà khoan, tôi nghĩ gì thế này? Tôi đang ở đâu vậy?
“Ekaterina!”
“Hả?!”
Nghe thấy có người gọi tên, tôi, Ekaterina, quay mặt qua và cảm thấy nhẹ nhõm ngay khi nhìn thấy gương mặt ấy.
Tuy nhiên, một phần trong tôi vẫn còn lùi lại vì quá sốc.
Th… th… thật là xinh đẹp! Ngay cả diễn viên trên truyền hình còn chẳng sánh bằng! Thật không thể tin được rằng mình đang được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan này! Anh ấy đẹp đến nỗi làm tôi muốn trụy tim luôn!
Nhân vật được tôi mê mẩn trong kiếp trước, Alexei Yurinova đang đứng bên giường tôi. Anh vẫn sở hữu mái tóc cùng đôi mắt màu xanh da trời, trên mắt đeo chiếc kính một tròng đặc trưng của mình.
Nhưng trông anh ngoài đời còn đáng yêu hơn cả trong trò chơi!
Ôi. Anh sở hữu một làn da thật trắng mịn. Và cả màu mắt ấy nữa! Nó không chỉ là màu xanh da trời thôi đâu. Tôi nên miêu tả sao đây? Bạn có từng nghe nói về viên ngọc Paraiba Tourmaline không? Màu mắt anh ấy trông y hệt như lúc bạn soi đèn vào viên ngọc đó vậy – phản quang một màu xanh neon đầy mê hoặc! Đôi mắt hạnh nhân giúp anh trông có phần thông tuệ, chiếc mũi trông thật hoàn hảo cùng cặp môi mỏng cân đối!
Từ góc nhìn của một phụ nữ ngoài ba mươi, sự trẻ trung còn sót lại trong vẻ ngoài thanh tú ấy thật chói mù con mắt, đối ngược hoàn toàn với cơ thể trưởng thành tràn ngập mùi hương nam tính. Anh không đáng yêu nhưng đổi lại rất ngầu.
Ôi chao, chỉ một giây thôi mà mình có thể quan sát được nhiều điểm như thế. Mình thật tuyệt!
“Em có ổn không? Có thấy không khỏe ở đâu không? Nếu mất em, anh… anh không biết mình phải làm sao nữa…”
Giọng điệu đau đớn của anh khiến tôi bừng tỉnh.
A, mình lại khiến anh khổ sở nữa rồi.
Đây là một cơ hội! Cơ hội để cải thiện mối quan hệ! Chỉ cần dựa dẫm vào anh trai như một đứa trẻ được nuông chiều, anh ấy sẽ thích lắm cho xem!
Gì… vậy?
À, hiện tại linh hồn bị phân tách… Đó là lý do cơ thể này xuất hiện luồng suy nghĩ của hai người…
Đau đầu quá.
Tôi lấy tay nhấn lên trán theo bản năng.
“Ekaterina… Có cần anh gọi bác sĩ không? Em chỉ cần gật nhẹ đầu thôi, cho anh một dấu hiệu thôi? Xin em đó.”
Tôi phải nói anh ấy rằng tôi ổn. Nhưng tôi lại tỏ ra lạnh nhạt, không chịu nói gì cả.
Vậy cho tôi dịch tay khỏi trán cô một lúc thôi.
Tôi kéo tay xuống hông để chạm vào anh trai.
Alexei tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Khi Ekaterina nhận ra mình đã làm gì, cô khẽ run lên.
Nhận ra điều đó, Alexei bao chặt lấy tay em gái vào trong hai tay mình.
Đôi tay ấy thật lớn. Ấm quá… Thoải mái nữa.
Ekaterina quay người qua, đối mặt với anh trai.
“Anh ơi… em… em xin lỗi vì đã làm anh lo lắng…”
Alexei đứng hình trong giây lát nhưng rồi lập tức đưa ra một nụ cười vô cùng dịu dàng. Anh gần như không thể che giấu được niềm vui sướng.
“Em nói gì vậy? Đều là lỗi của anh. Anh xin lỗi vì đã đưa em đi khắp nơi trong khi đây là lần đầu tiên em đặt chân đến Đế Đô.”
À, đúng rồi. Trước khi đến dinh thự của Công tước ở Đế Đô, anh trai còn cho xe ngựa đưa tôi đến Học Viện Ma Pháp mà tôi sẽ theo học. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cổng chính của ngôi trường, có thứ gì dâng lên trong lòng tôi. Bắt đầu từ lúc đó, tôi chẳng còn nhớ gì nữa.
Ồ, cổng chính Học Viện Ma Pháp hả? Tôi từng nhiều lần trông thấy trong phần mở đầu của trò chơi otome. Vậy ra đó là ký ức cuối cùng của chúng ta. Điều đó chứng tỏ ta đang ở dinh thự của Công tước, được tọa lạc ngay con đường dành cho giới quý tộc giàu có.
Tôi còn nhớ những ký ức thuộc kiếp sống trước.
Thật ra không hẳn là vậy đâu.
Rõ ràng là Yukimura Rina, một nữ nhân viên nô lệ tầm 30 tuổi đã tái sinh thành nữ phản diện của trò chơi otome, Ekaterina.
Ý? Vậy nghĩa là tương lai của mình sẽ bị hủy hoại nếu mình cứ tiếp tục đi theo cốt truyện của trò chơi? Còn có cả một route mà Đế quốc bị phá hủy!
“Í?!”
Alexei vội buông đôi tay ngày càng run rẩy của em gái.
“Xin lỗi, Ekaterina. Nhưng anh thật lòng nghĩ mình nên gọi bác sĩ.”
“Không cần đâu anh trai. Em không bị gì hết. Xin anh đừng gọi ai cả.”
“Nhưng mà…”
“Thay vào đó, em… em muốn nắm tay anh lâu hơn.”
Sau khi nghe thấy lời em gái nói, gương mặt Alexei bỗng sáng bừng lên.
“Ừ, được thôi. Anh sẽ làm mọi điều mà em muốn.”
Biểu cảm đó làm vẻ ngoài trưởng thành mờ nhạt bớt đi khiến cho chiếc kính một tròng lúc này trông chẳng còn hợp với anh ấy nữa.
A, anh trai đang xấu hổ kìa. Ôi, thật đáng yêu! Cũng may là Ekaterina chịu phá vỡ rào cản giữa cả hai!
Được rồi, tôi sẽ không để cả hai phải thất vọng. Hơn hết, tôi không muốn mình phải chết thêm lần nữa chỉ vì căng thẳng đầu óc đâu. Hãy cùng nhau sống thật tốt! Chúng ta hãy cùng tránh thoát flag tử thần. Ai ai cũng sẽ được hạnh phúc!
“Em… thấy đau…”
“Ekaterina!”
Xin lỗi. Nhưng trước tiên, phải xử lý cái cơ thể này đã.