Quên Chồng Đi, Ta Sẽ Làm Giàu - CHƯƠNG I
CHƯƠNG I – PHẦN 2: ANH TA THẬT E THẸN.
“Phải làm sao bây giờ thưa công chúa, đây là bộ đồ duy nhất mà người có thể thay” – Rosalyn nói với Aristine với một thái độ đầy sự khinh bỉ.
Dù cô ta nói ra với giọng điệu đầy lo lắng nhưng ánh mặt cô ta lại ẩn chứa sự thích thú. Bên cạnh đó những cô hầu khác thì càng trở nên hứng thú hơn khi thấy Aristine không thể nói lời nào.
Nó giống như mớ giẻ rách hơn là một chiếc váy.
Và rồi các cô hầu gái bắt đầu lên tiếng bằng thái độ châm chọc.
“Trông nó thật dơ dáy đúng không?”
“Nhưng chúng ta không thể để công chúa xinh đẹp đây mặc chiếc đầm của hầu nữ dơ bẩn như thế này được.”
“Ta cũng không quan tâm nó trông như thế nào đâu vì dù gì cũng không phải vấn đề gì to tát mà.”
“Tôi cũng đoán vậy. Nhìn xem chúng có khác gì bộ đầm mà công chúa chúng ta đang mặc đâu chứ hả, nó còn đỡ bốc mùi hơn ấy chứ.”
“Nhưng chủ nhân của những chiếc đầm này chẳng phải là các ngươi hay sao?” – Aristine lên tiếng.
Rosalyn giật lấy những chiếc đầm trên tay người hầu gái và ném chúng xuống sàn. Cô ta dùng chân giẫm lên trên những bộ đồ đó nhưng cũng chả đáng là gì vì dù gì chúng cũng đã bẩn sẵn với bùn đất rồi. Aristine đưa mắt nhìn xuống đống bùi nhùi đó.
‘Hoá ra đây là tất cả những gì họ có thể làm’ – Aristine nghĩ.
Với suy nghĩ đó, Aristine muốn cười phá lên. Cô giật lấy chiếc váy và quay đi.
Những cô hầu gái đồng loạt hướng mắt về chiếc xe ngựa.
“Ôi kìa”
“Thật không thể tin được.”
Như sự mong đợi của họ, Aristine mặc lên chiếc váy bẩn thỉu đó, nhưng điều kỳ lạ chính những người hầu gái đó mới là người trở nên lố bịch.
. * . * . * . * . * . * . * .
Sau khi bước lên xe ngựa, Aristine kéo rèm lại và cởi bở chiếc váy cô đang mặc.
Đây là chiếc đầm mà họ muốn cô mặc cho cuộc hôn nhân sắp đặt này và cô chỉ nên cởi bỏ nó ra trong đêm tân hôn. Nhưng sau gần 15 ngày mặc nó trên chiếc xe ngựa này thì nó đã trở nên thật ghê tởm đến mức mà không thể hình dung được hình ảnh ban đầu của nó là như thế nào nữa. Chất liệu thì tệ và quá mỏng manh nên đã trở nên rách rưới. Cô cũng chẳng thể nào mặc nó lại lần nữa.
Aristine giơ chiếc đầm mà những cô hầu gái kia đã giẫm đạp. Nếu để mà so sánh nó với chiếc váy cưới của cô thì cái thứ này trông cũng còn thoải mái hơn.
Những cô hầu đang thoả mãn bàn tán sự việc vừa diễn ra, rằng cô thích chiếc váy đó.
‘Tất cả những gì chúng có thể làm chỉ là giẫm lên bộ đồ thôi mà, họ cũng đã rất cố gắng đó chứ’ – Aristine nghĩ
Cô tự nhủ – ‘Thật ra, ta đã định cứ im lặng như vậy cho đến khi đặt chân đến Airugo.’
Nhưng khi nhìn thấy âm mưu đổ nước sôi lên người cô của những cô hầu gái thì Aristine đã thay đổi ý định. Sẽ tốt hơn nếu cô ngăn chặn những việc này ngay từ đầu, nếu không những cô gái đó sẽ tiếp tục bày ra những trò khác cho đến khi nào họ tới Airugo.
‘Nếu không nhờ năng lực đó, mình đã bị bỏng nặng rồi đây.’
Nên đó là những gì mà cô hầu đó đáng phải nhận. Đó cũng là sự việc gậy ông đập lưng ông thôi.
‘Không thể nào tôi lại có thể cố tình đổ nước sôi lên người công chúa được.’
‘Chỉ là tai nạn thôi ạ.’
‘Công chúa không thể buộc tội chúng tôi như vậy.’
Đó là những gì Aristine nghĩ những cô hầu đó đang suy nghĩ lúc này.
Cô hầu gái người mà định tạt nước sôi vào Artistine chỉ còn lại nửa gương mặt lành lặn. Nửa còn lại đã bị bỏng nặng, có thể chữa trị nó khi đến Aiguro nhưng để đến được đó thì mặt của cô ta sẽ dần trở lên thâm sạm lại.
‘Họ sẽ phải nhìn gương mặt của cô hầu đó mỗi ngày và vết thương đó vẫn sẽ để lại sẹo thôi, đó sẽ là thứ để nhắc nhở họ về việc hãm hại cô lần thứ 2 vì nếu không người bị thương sẽ chỉ là chính họ mà thôi.’
‘Thật là đúng đắn khi mà mình đã nhận ra điều này từ đầu để tránh thương tích cho bản thân.’
‘Nếu không như vậy có lẽ họ sẽ còn bày ra những trò bắt nạt mình tệ hơn vậy nữa.’
‘Liệu mình có thể thật sự thoát ra khỏi nơi này mà không gặp tổn hại nào không đây.’
So với những gì họ đang làm thì cũng chả đáng là gì cả: tát nước sôi, giẫm lên chân, nói xấu, làm bẩn đồ. Aristine cũng không thấy bị tổn thương bởi những điều này, cô vẫn xử lý được.
Aristine không hề cảm thấy xấu hổ khi mặc chiếc đầm bẩn này
‘Dù sao thì mình cũng nên cẩn trọng hơn. Mình đã không nghĩ rằng mình nên giữ lại những bộ đồ cũ của mình.’
Aristine đã phải sống không khác gì một người bị lãng quên trong gần như cả cuộc đời của cô ấy, chỉ được sở hữu những bộ đồ cũ và rách rưới.
Cho dù họ không giẫm lên nó thì chiếc vày này cũng còn tươm tất hơn là chiếc váy cưới của cô.
Và một lần nữa, đây không phải là một cuộc hôn nhân bình thường. Nó là một định ước giữa 2 vương quốc, không gì hơn.
Cô không quan trọng đến mức mà Hoàng đế có thể để tâm đến việc cô mặc gì.
‘Mình biết là Hoàng đế đang nghĩ: với hắn chỉ cần giữ cho mình còn sống khi đến Airugo là được rồi.’
Một cỗ xe ngựa lộng lẫy cùng những người vệ sĩ hộ tống trong bộ giáp sáng loáng, những cô hầu ăn mặc đẹp đẽ sẽ chỉ làm nổi bật lên khi cô dâu bước xuống xe trong một bộ dạng thật thảm hại.
‘Ông ta nghĩ rằng đây là dáng vẻ phù hợp với những kẻ man rợ đó.’
Hoàng Đế Silvanus muốn mỉa mai Airugo.
Không như Airugo thật sự mong muốn kết thúc cuộc chiến tranh này, Hoàng đế Silvanus chỉ muốn có thêm thời gian để chuẩn bị cho cuộc chiến kế tiếp.
‘Ta không quan tâm Aristine được đối xử như thế nào trong Airugo, vì điều đó không quan trọng.’
‘Ta nghĩ rằng cuộc hôn nhân này thật huy hoàng.’
‘Biết đâu nhờ vậy, ta có thể yêu cầu một cái gì đó từ Airugo.’
‘Chà, phải có gì đó mà ta có thể yêu cầu từ Airugo.’
‘Hoàng đế thực sự là một gã ngu.’ – Aristine nghĩ.
Lão ta thực sự nghĩ rằng mọi thứ sẽ trôi theo ý lão.
Con gái của lão, người mà lão chỉ coi như một công cụ lại thừa hưởng năng lực Hoàng gia – thứ mà lão luôn tìm kiếm và khao khát lại nằm ở đứa trẻ mà lão đã nhẫn tâm vứt bỏ.
Đúng là đệ nhất ngu dốt.
‘Mình muốn có quần áo đẹp và có thể giặt giũ chúng tùy ý’– Aristine trầm ngâm. Cô ngồi phịch xuống.
Hãy tiếp tục chơi đùa với những chú hề này cho đến khi chúng ta đến nơi.
Phản kháng lại sẽ mất vui và cũng có thể khiến Aristine không được lợi gì.
Nhiều điều bất ngờ còn ở phía trước.
. * . * . * . * . * . * . * .
Một tháng sau khi Aristine khởi hành từ Silvanus, tại Cổng phía Tây của Airugo.
“Này, ngươi nghĩ người đó trông như thế nào?”
Ngay cả khi không ai nói rõ ràng, bạn vẫn đoán mọi người đang nói về ai.
Thời điểm này, chỉ có một người duy nhất có thể khiến người dân Airugo quan tâm vì người đó liên quan đến Tarkhan.
Aristine, công chúa của Silvanus, người phụ nữ sắp kết hôn với vua của họ.
“Silvanus chỉ toàn những kẻ thủ đoạn và gian xảo.”
“Chúng toàn là những kẻ hèn nhát và yếu đuối.”
“Nàng công chúa đó có thể sẽ ngất xỉu khi nhìn thấy chúng ta mất.” – Người dân nói.
Bữa tiệc để chào đón công chúa chỉ toàn là những chiến binh. Đây là phong cách của Airgo nồng nhiệt chào đón những vị khách quý của họ.
Nhưng không thể nói rằng họ không có ý thù địch trong thời điểm hiện tại. Do đó, thật là một điều tốt khi người Silvanians sẽ không run sợ, tự ti hay ngất xỉu khi nhìn thấy những chiến binh này.
“Im lặng.” Người đàn ông ở phía trước ra lệnh.
Anh ta có mái tóc ngắn và khuôn mặt đầy sẹo.
Qua âm thanh của đám đông đang xôn xao, họ có thể nghe thấy sự xuất hiện của sứ thần Silvanus từ xa.
“Tại sao trên đời này, người ta lại sử dụng xe ngựa thay vì cổng dịch chuyển?”
Bị cấp trên trừng mắt, tên chiến binh càu nhàu ngậm miệng lại.
Chẳng bao lâu sau, vị đại sứ sang trọng – đáng ghét xuất hiện trước mặt họ.
“Ngươi thậm chí có thể chiến đấu với thứ đó?”
“Tôi không nghĩ những người này có thể cầm nổi kiếm đâu.”
“Tôi cho là nó để trang trí thôi.”
Các chiến binh Airugo muốn bật cười khi nhìn vào bộ giáp sáng chói của các hiệp sĩ.
Tất cả những cô hầu gái đều lộng lẫy, nhưng họ không thèm liếc nhìn một chút về phía các chiến binh Airugan dù chỉ một lần, trên khuôn mặt họ đầy kiêu ngạo và khinh thường.
Lúc này, chiến binh của Airugo chỉ muốn xem vị công chúa sẽ như thế nào.
‘Một điều chắc chắn là chủ nhân của chúng sẽ có bộ dạng y như những người hộ tống này thôi.’
Từ trong chiếc xe ngựa màu sắc trang trí bằng vàng và đá quý xuất hiện một dáng người —
“Hả?”
“Gì đây chứ?”
Các chiến binh của Airugo sửng sốt trước người phụ nữ bé nhỏ mặc quần áo cũ kỹ và tồi tàn đến mức miệng họ bất giác há ra.
“Đó là công chúa…?”
Không hề có sự khác biệt nào giữa nàng công chúa và những người theo hộ tống, thậm chí còn tệ hơn cả những kẻ hầu.
Quần áo không chỉ dơ bẩn mà còn rách rưới. Gương mặt của cô ấy không hề được rửa, từ đầu đến chân đầy bụi bẩn chứ đừng nói gì đến mái tóc bết dính như rơm rạ ấy.
“Thật…thật không thể tin được.”
“Ha! Thì ra đây là cách mà họ lừa gạt chúng ta!”
Giữa sứ thần lộng lẫy là một công chúa chẳng khác gì một nông dân.
Ý nghĩa của điều này đã rõ ràng.
“Những kẻ Silvanus dối trá.”
“Làm thế nào họ có thể gửi một kẻ bẩn thỉu như vậy …?”
“Kết hôn với nhà vua của chúng ta có phải là xúc phạm ngài không?”
“Không, nhưng nhìn thái độ của những người hầu đối với công chúa khá lạ…”
“Đừng mất cảnh giác và hãy im lặng đi. Ngay cả khi chúng ta không biết công chúa này đang nghĩ gì, ít nhất một điều rõ ràng. Mục tiêu của cô ấy là vua của chúng ta.”
Ngay lập tức, những lời nói của người đàn ông hung tợn khiến đôi mắt của các chiến binh trở nên sắc bén như lưỡi kiếm thiêu đốt.
……….
‘Tốt, điều này thật tốt.’ – Aristine nhìn xung quanh với suy nghĩ như vậy.
Khi cô bước xuống khỏi cỗ xe lấp lánh như một con vịt con bẩn thỉu, Airugo như chết lặng.
Hoàng đế Silvanus vĩ đại mà nhìn thấy phản ứng này của họ chắc chắn sẽ không nhịn được mà bật cười.
Sự lừa gạt này như một nhát dao đối với người Airugo.
Rõ ràng, đây là một cuộc hôn nhân giả dối. Aristine đã nghĩ rằng họ sẽ phản đối, nhưng may mắn thay không có điều gì tương tự xảy ra.
Cô rất vui vì điều này.
‘Những bình luận về ngoại hình của mình sẽ không tốt.’
Điều này nằm trong dự đoán của Aristine. Điều quan trọng đối với cô là cảm xúc của họ về việc cô sẽ trở thành hoàng hậu tiếp theo của Airugo.
Cô nhận thấy cách người dân Airugo nhanh chóng che giấu sự bối rối của họ và tiếp tục quan sát Aristine với biểu cảm như trước.
‘Họ sẽ rất cảnh giác với mình.’
Aristine lặng lẽ đi về phía trước.
‘Mình đến đây để kết hôn theo ý mình muốn.’
Đây chắc chắn không phải là tâm thế để chào đón một cô dâu mới.
Có một chút buồn khi chạm mắt với những con sư tử và nhận ra rằng chúng xem bạn chỉ như một kẻ thù.
<Mày thậm chí sẽ trở thành một sát thủ? Giết Tarkhan> – Cô nhớ lại lệnh của Hoàng đế.
Giọng nói của lão thì thầm trong tai của cô như tiếng của một con rắn đang trườn bò trên da thịt cô.
<Thậm chí là việc này là không thể đối với mày nhưng mày phải đâm thẳng con dao vào tim hắn hoặc là đầu độc hắn.>
Hoàng đế Silvanus tin rằng Tarkhan là con sư tử đầu đàn của quân đội này và chỉ cần hắn chết đi thì những binh lính Airugo sẽ phải khuất phục trước ông ta.
Ông ta thật sự đã phạm phải sai lầm.
Trong mọi cuộc chiến đã diễn ra giữa 2 lãnh thổ, Silvanus không thể nào phản kháng dù chỉ là một lần. Vậy mà, Hoàng đế vẫn kiêu ngạo với Tarkhan – người mà thế lực còn mạnh hơn cả lão.
Ông ta nâng khuôn mặt của Aristine lên và kiểm tra nó một cách cẩn thận.
Một nụ cười mỉa mai và gian ác nở ra trên môi Hoàng đế. Đó thực sự là một đề xuất thô tục.
<Thật tốt cho mày. Trong nhiều năm, mày không bao giờ được coi là một công chúa quý tộc mặc dù máu của tao chảy trong huyết quản của mày. Không biết mày có hợp với khẩu vị của những kẻ man rợ bẩn thỉu đó không nhỉ? Suy cho cùng, những người tầm thường đi cùng nhau trông thật tương xứng.
Chỉ có Hoàng đế mới có thể nói ra những suy nghĩ phù phiếm như vậy.
Đó là một phần thưởng lớn đến nỗi Aristine gần như sợ hãi khi nghe điều đó.
‘Ta không hề muốn được công nhận là đứa con gái kiêu hãnh của ngươi đâu’ – cô ấy nghĩ.
Khi bóp hàm của Aristine, Hoàng đế đã đưa cho cô một ống thuốc độc.
Vẻ ngoài sắc lạnh của nó khiến cô liên tưởng đến cái chết kề cận.
Chiếc lọ đó hiện đang được cất giấu trong xe ngựa của Aristine.
Mặc dù Hoàng đế đã ra lệnh cho cô ấy phải giết Tarkhan, nhưng sự thật là ông ta cũng đã nghi ngờ rằng Aristine sẽ chẳng bao giờ thành công.
Lão ta chẳng quan tâm xem Aristine có cố gắng hay cô có thành công trong việc ám sát hay không. Cho dù kết quả của việc cố gắng ám sát của cô ấy như thế nào, việc cô ấy vi phạm hiệp ước sẽ châm ngòi cho một cuộc xung đột mới giữa hai quốc gia, mặc dù cũng sẽ chả có gì ngạc nhiên trong thời kỳ hòa bình mong manh này.
‘Mình có thể ngu ngốc, nhưng lão ta thực sự nghĩ rằng mình sẽ vâng lời hắn và hạ độc Tarkhan sao?’
Nó là một chất giết người thứ mang đến cái chết ngay lập tức chỉ bằng một giọt.
Aristine im lặng đứng trước phái đoàn.
‘Mình cảm thấy thật mệt mỏi.’
Một người đàn ông trung niên tiến đến gần cô. Anh ta là một người đàn ông với mái tóc ngắn và đầy sẹo.
‘Đây có phải là người đó không?’- Aristine tự hỏi.
Tarkhan, chồng sắp cưới của cô.
Suy nghĩ về anh ta không như cô nghĩ khi gặp trực tiếp, và bầu không khí giữa họ rất tốt.
Aristine đã xem xét các tính cách của mình và quyết định chọn một người để lợi dụng ở đây. Cô sẽ tránh xúc phạm anh ta và cô sẽ sống sót.
“Chào mừng, thưa công chúa. Vui lòng đi lối này.”
Giọng anh ấy cũng được đó chứ.
Hơn hết, thật là sảng khoái khi vẫn được tôn trọng mặc dù ngoại hình không có một chút khí chất hoàng gia của cô ấy.
Nhưng có phải anh ấy đã quá lịch sự không? Nói như vậy, cứ như thể anh là kẻ bề tôi của cô vậy.
“Tôi là Durante, người sẽ dẫn đường cho công chúa.”- người đàn ông mặt sẹo ngay lập tức giới thiệu.
“Rất vui được gặp ngài, Ngài Durante.”
Aristine cúi chào Durante và nhanh chóng di chuyển trong sự dõi theo của đám đông đã luôn quan sát cô ngay từ đầu. Nhưng cô ấy không thể tìm thấy bất kỳ ai trông giống như Đức vua của Airugo, và Durante dường như là người có cấp bậc cao nhất trong số các chiến binh ở đó.
‘Mình nghĩ rằng Tarkhan và mình sẽ gặp nhau ở khu vực của Đức vua.’
“Chồng ta đâu rồi?”
“Ngài ấy đang đi săn, thưa công chúa.”
Ah… Người đàn ông đó đang đi săn trong khi bây giờ anh ta phải gặp vợ của mình?
Đây là một dấu hiệu của một cuộc hôn nhân tồi tệ.
Cô hiểu ý định của chồng mình. Anh ta đang cố gắng phá vỡ tinh thần của Silvanus bằng sự lạnh lùng này. Và ngoài ra, là cả kỳ vọng của Aristine.
Thật không may, Aristine là một người phụ nữ ti tiện. Cô ấy đã phải trải qua quá nhiều chuyện để có thể bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy.
Cô ấy nói một cách chậm rãi:”Có vẻ như người chồng tương lai của tôi là một người rất e thẹn.”
. *. *. *. *. *. *. *.