Quên Chồng Đi, Ta Sẽ Làm Giàu - CHƯƠNG I
CHƯƠNG I – PART 1: ANH TA THẬT E THẸN.
“Cuối cùng thì cũng được tự do!” – Aristine thốt lên một cách sảng khoái.
Aristine dường như không thể kiềm chế được nữa, cô gần như muốn mở tiệc ăn mừng. Cô đã quá chán ngấy với gia đình rách nát và cả người cha máu lạnh của cô.
“Ông ta thực sự là một gã điên” – cô nói.
Cha cô, hoàng đế, ông ta sử dụng quyền hạn của mình để làm ra những chuyện như biến chính đứa con gái của mình thành một trong những công cụ trong “cuộc chiến xâm lược” của lão.
“Thực sự, ta nghĩ mình đã chết rồi. Ta đã bị thiêu sống bởi chính người cha ruột!” – cô nhớ lại.
Lúc đó điều đầu tiên cô cảm nhận được là hơi nóng của ngọn lửa. Một cảm giác như có thứ gì đó đốt cháy phổi của cô, loại cảm giác khiến cô chỉ muốn cào cấu và xé toạc lấy cổ họng của chính mình.
Khi cô mở mắt ra thì cửa sổ phòng đã bị chặn và cô bị lửa bao vây.
Lúc đó, Aristine chỉ mới sáu tuổi. Và theo như cái kết thông thường thì cô đã phải chết.
Nhưng Aristine vẫn còn sống, và sau đó cô được đưa đến trước mặt ông ta.
Ông ta nhìn cô như thể cô là miếng thịt cháy và hỏi:
<Thế nào? Mày tỉnh rồi đó hả? >
Aristine nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt và rồi cô nhận ra rằng.
‘À, người chặn cửa sổ và châm lửa là cha mình.’
Trong khoảng khắc đó, mặc dù phổi của cô đầy khói nhưng thứ đau đớn nhất lúc này lại chính là trái tim của cô. Nó đau đớn đến mức cô ước gì thứ bị đốt cháy không phải là phổi mà là tim cô.
Cô nghĩ –‘Nếu như không có trái tim thì chắc sẽ không có nỗi đau nào đâu nhỉ?’
Kể từ đó, Aristine sống mà không trông đợi bất kì một tình yêu thương nào từ chính những người có chung dòng máu với cô.
Ngay cả khi cô gặp người chị cùng cha khác mẹ với mình, Aristine vẫn cảm thấy vô cảm. Cô đã bị bỏ rơi từ nhỏ, và đã phải sống cô độc một mình trong mười mấy năm, nên bây giờ cô đã chẳng còn một chút cảm giác nào nữa rồi.
‘Nhưng nhờ năng lực này mà ta có thể nhìn thấy quá khứ, vì vậy có lẽ đó là điều tốt nhất.’ – Artistine tự nhủ.
Aristine tin rằng cô có năng lực để tự bảo vệ mình.
Cô đã có thể “nhìn thấy” tiền kiếp và giữ được tâm trí được tỉnh táo.
‘… Sẽ thật tốt nếu rời khỏi nơi đây, nhưng có thể sẽ hơi phiền sau này.’ – cô thở phào nhẹ nhõm và tự an ủi chính mình khi nhớ lại những năm tháng đã trải qua trong Cung điện Hoàng gia.
Dù sao, bây giờ cũng là lúc để suy nghĩ về tương lai chứ không phải quá khứ.
‘Airugo là nơi như thế nào?’ – cô tự hỏi.
Vùng đất của những kẻ man rợ.
Nơi lửa và sắt chiếm ưu thế.
Một lãnh thổ bị cô lập và bao quanh bởi những quái thú.
<Những kẻ man rợ ở Airugo không phải là đàn ông, cũng không phải là con người, vì vậy mày cũng không thể coi chúng là một “sinh vật”.>
<Chẳng mấy chốc mày sẽ nằm chung giường với một con quỷ.>
<Được rồi,biết đâu mày sẽ thích điều đó đấy.>
Những lời đó của Hoàng đế vang vọng trong đầu cô.
Một số người đồn rằng ông ta đã thuyết phục Aristine, nhưng Hoàng đế đã luôn luôn căm ghét người cai trị của Airugo.
Silvanus là một vương quốc có sức mạnh chinh phạt lớn, nhưng chỉ có duy nhất một nơi mà họ không thể xâm chiếm chính là Airugo.
Cha của Aristine, hoàng đế hiện tại của Đế quốc, có dã tâm lớn với việc khiến cho Airugo phải đầu hàng trước ông ta nhưng cục diện của cuộc chiến thì hoàn toàn trái ngược. Những vùng đất của Silvanus dần dần bị chiếm đoạt bởi người Airugo.
Hoàng đế của Aiguro đã dành thắng lợi lớn trong cuộc chiến này.
‘Chồng tương lai của mình, Tarkhan’ – Aristine nghĩ tới đối tượng kết hôn chính trị của cô.
Nhận thấy rằng chiến tranh sẽ đi kèm với tổn thất lớn về tài chính, Hoàng đế Silvanus đề nghị đình chiến giữa hai quốc gia.
Hoàng đế của Airugo đã yêu cầu một điều kiện nữa bên cạnh khoản tiền bồi thường chiến tranh.
Công chúa của Silvanus phải kết hôn với Tarkhan.
Một cuộc hôn nhân chính trị sẽ hoá giải những hiềm khích đã diễn ra hàng trăm năm giữa 2 vương quốc cũng như một sự liên minh sẽ được hình thành từ đây.
Hoàng đế của Airugo thật sự muốn kết thúc cuộc chiến này.
Với việc Airugo liên tục bị bao vây bởi những con quái thú, sẽ rất khó khăn nếu tiếp tục cuộc chiến.
Và đó là cách mà một hiệp ước hòa bình đã ra đời giữa hai nước.
Cuộc chiến luôn kết thúc như vậy ư…
Một cái kết có hậu? Đó không phải là cách họ luôn kết thúc cuộc chiến bằng cách đó?
‘Nhưng cha ta không có ý định kết thúc chiến tranh.’ – Aristine nhếch miệng.
Đề xuất của Hoàng đế về một hiệp định đình chiến chỉ nhằm mục đích kéo dài thời gian. Vì hiện tại, ông ta đang lên kế hoạch với Airugo để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp diễn ra, dù sớm hay muộn thì ông ta cũng sẽ lại tiến hành một cuộc xâm lược khác với Airugo.
‘Đó là lý do tại sao ông ta đẩy mình đi như một vật hiến tế.’ – cô kết luận.
Một khơi nguồn của một cuộc chiến khác, một lý do chính đáng để phá huỷ hiệp ước đình chiến.
Trong số họ, người có thể dễ dàng thao túng và tạo ra một cuộc chiến tranh kiểu này thực sự rất hợp với phong cách của Hoàng đế Silvanus.
‘Giết ta sau đó đổ mọi trách nhiệm cho Airugo.’- Aristine không thể nhịn cười trong chiếc xe ngựa.
Hoàng đế không biết rằng đứa con gái mà ông ta dùng để hiến thân sẽ mang lại cho lão một bất ngờ lớn.
Thật ngu ngốc ~ Để kế hoạch thành công, trước tiên cần có sự hợp tác của một người
‘Tarkhan’- Aristine lẩm bẩm tên người chồng tương lai.
. * . * . * . * . * . * . * .
‘Điều gì đang chờ đón mình đây?’
Aristine nhìn bàn trà sơ sài trước mặt bằng ánh mắt trầm lặng.
‘Thật không thể tin được mình lại có bộ dạng như thế này’ – cô nghĩ thầm.
Điều này cũng đúng thôi vì cô đã bị mắc kẹt trên chiếc xe ngựa này mười mấy ngày mà không được tắm rửa hay thay quần áo gì cả. Và khi cô đang chuẩn bị cởi bỏ chiếc đầm này thì một hiệp sĩ đến và gõ cửa.
Bước ra khỏi xe ngựa, cô đột nhiên được chào đón một cách nồng nhiệt.
‘Thật nực cười khi phải tự nhủ với chính mình rằng đừng nên hy vọng gì cả.’ – Aristine tự nhủ trong đầu.
“Ngồi xuống đi.” – một hầu gái nói với một thái độ ra lệnh
Nhưng Aristine vẫn ngồi xuống một cách điềm tĩnh.
Cô ấy vẫn hành xử một cách cẩn trọng như khi còn trong hoàng cung.
‘Vẫn chưa phải lúc nhưng ta vẫn phải thật cảnh giác’ – cô tự nhủ
Aristine liếc nhìn những người đang canh gác.
Hiện tại Hoàng đế vẫn cần có thời gian để tái thiết lập. Đây chưa phải thời điểm mà Aristine phải chết.
Nói cách khác, những con người này có thể làm bất cứ điều gì ngoài việc giết cô.
Trớ trêu thay cho Aristine, công chúa của Sylvanus, chỉ có thể được bảo toàn tính mạng của mình khi cô đến vương quốc của kẻ địch, Airugo.
‘Chà, để xem liệu cô có thực sự được bảo vệ hay không.’ – những người hầu xì xầm
Tách trà vẫn còn nguyên. Khuôn mặt Aristine phản chiếu sóng sánh trên đó. Mặc dù vẫn chưa chạm vào tách trà, nhưng nước trà ngày càng sẫm và trở nên đục ngầu. Từ từ, gương mặt của Aristine cũng sẽ biến mất.
‘Ah…’ – Aristine nghĩ
Một điều gì đó chuẩn bị xuất hiện.
. * . * . * . * . * . * . * .
Hình ảnh của cô hầu gái người yêu cầu Aristine ngồi xuống phản chiếu qua tách trà.
Không như Aristine, cô hầu gái được phép tắm và thay quần áo mỗi ngày. Đến chiếc đầm của cô ta đang mặc lúc này cũng còn tươm tất và trông lộng lẫy hơn Aristine.
Theo sự phản chiếu, cô hầu gái đang tiến lại gần với một nồi nước sôi. Và mục tiêu của nó là Aristine.
Hình ảnh tiếp tục cho thấy cô hầu cố tình làm đổ nước sôi vào người Aristine.
Vai của Aristine bị bỏng nặng và hoàn toàn đỏ tấy.
[Ôi trời ơi! Thật sự rất xin lỗi công chúa!] – cô hầu thốt lên một cách bình tĩnh
Trái ngược với lời nói của cô ta, khuôn mặt của cô ta ẩn chứa đầy sự chế giễu.
Bàn tay lau mặt của Aristine thật mạnh bạo và thô ráp, nó chỉ khiến vết thương thậm chí còn nặng hơn nữa.
Những cô hầu gái khác vừa xì xầm bàn tán, vừa chế nhạo Aristine ở phía sau.
[Cô ta thật giống như một con chuột lột vậy.]
[Một hình ảnh thật phù hợp với cô dâu của Kẻ Man Rợ]
Mặt nước rung chuyển và nhanh chóng tĩnh lặng. Những hình ảnh đó đã biến mất và chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu của Aristine. Mọi thứ trở lại bình thường như lúc ban đầu, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đây là năng lưc của Aristine.
Thần lực mà cha cô, Hoàng đế vô cùng mong muốn.
Sức mạnh mà Aristine không bao giờ nghĩ rằng cô ấy có thể có được nó.
Kết quả là nó đã trở thành công cụ giải thích tại sao cô ấy là một “thành công” hơn là một “thất bại”.
Aristine sở hữu năng lực của Hoàng gia, thông qua giấc ngủ, Aristine có thể nhìn thấy cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Nhưng đó không phải là những gì Aristine muốn thấy, cũng không phải là những gì cô không muốn thấy. Nói cách khác, cô không thể kiểm soát được nó.
‘Mình nên làm gì đây?‘ – Aristine tự hỏi
Cộc, côc, cộc
Ngón trỏ của Aristine chậm rãi gõ nhẹ lên bàn.
Cô đã thấy cô hầu gái đang tiến lại gần mình với nồi nước sôi từ trong khoé mắt. Aristine trở nên nhạy bén hơn sau khi thấy trước được điều đó.
Ngay khi cô hầu gái lại gần mình, Aristine bật dậy ngay lập tức.
“Aah!”
Cô hầu gái ướt sũng bởi nước nóng la lên.
Khi thấy Aristine đứng bật dậy, ả hầu gái đã bị bất ngờ nên đã lùi lại đằng sau và do mất thăng bằng nên đã tự làm đổ nước sôi lên chính ả. Khuôn mặt của ả ta rộp lên.
“Ôi, Chúa ơi.” – Aristine lấy tay che miệng và thốt lên.
“Mặt, Mặt của tôi! Mặt của tôi” – Ả hầu la hét.
Những cô hầu gái khác bị ngạc nhiên và vội vàng mang nước lạnh tới.
Nó hoàn toàn trái ngược với những gì họ định làm với Aristine.
Sau một hồi, những người hầu đã nhảy bổ vào Aristine.
“Tại sao cô lại làm như vậy?” – Những người hầu nói lớn.
“Tại sao các người lại hỏi ta?” – Aristine bình thản đáp.
Với phản ứng của Aristine, cô hầu gái tên Rosalyn không thể tin vào tai mình.
“Sao ngươi dám trả lời ta như vậy?” – Rosalyn tức giận nói.
“Ta chỉ đứng dậy thôi mà” – Aristine trả lời.
“Gì cơ_” – cô hầu định nói tiếp.
“Đúng thế, là lỗi của ta khi ta đã đứng dậy hay sao?” – Aristine nghiêng đầu đáp.
“Cô là cái loại gì vậy cơ chứ…!” – hầu gái tức tối
“Ta thấy ngươi cần một bảo mẫu để dạy lại ngươi cách cư xử sao cho đúng đấy” – Aristine đáp lại một cách chậm rãi và rõ ràng, lời của cô ấy đã nhắc nhở những người hầu khác về vị trí của họ.
Rosalyn chỉ biết im lặng. Tình huống này thật ngoài dự tính. Điều khiến cô ta khó chịu lại là việc cô ta không thể chỗi cãi được những điều gì Aristine vừa nói.
‘Con nhỏ khốn kiếp này..!’ – Rosalyn nghĩ.
Bị làm bẽ mặt như vậy nhưng Rosalyn không thể làm gì ngoài việc im lặng.
Aristine mãn nguyện trở lại bàn và bát đầu thưởng thức tách trà với tư thể lưng thẳng và cổ tay ở một góc ngiêng, trông cô như một con thiên nga duyên dáng.
“Ha…..” – cô hầu gái không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn trong tức tối.
Aristine muốn hỏi họ rằng họ muốn gì nhưng cô ấy không phải là “người đó”.
Trong suy nghĩ của họ, cô chỉ là một đứa con hoang, một công chúa không nhận được sự ân sủng và không cả được giáo dục tử tế, là một kẻ luôn bị xem là một người điên như cô sao có thể có lối hành xử của hoàng tộc đó được.
Nhưng họ đã lầm.
Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.